- Cả hai chúng ta đều biết rõ nhau lắm rồi, thầy Kakashi à.
Nói đi, tại sao thầy lại đến đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này?_ Không rõ từ lúc nào, Chiaki đã dừng tay cắt nấm...
Căn bếp kia, chỉ còn lại sự yên tĩnh đáng sợ...
Chiaki không quay đầu, cô chỉ nâng mắt liếc đến người vẫn đang đứng chếch phía sau mình...
Cô không còn cười nữa, đôi mắt xanh kia giống như phủ một tầng băng sương...
Khi Kakashi nhìn vào, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt...
Hơn nữa, anh có cảm giác, dù có muốn giấu cũng không thể...
- Sasuke rời làng rồi!_ Với tinh thần "thẳng thắn sẽ được khoan hồng", Kakashi báo cáo lại...
- Ồ!_ Chiaki thản nhiên kêu ra tiếng, rồi tiếp tục quay sang cắt nấm...
Thế nhưng Kakashi tinh mắt nhìn thấy cánh tay kia đang run rẩy...
- Vậy, anh đến đây là để giám sát tôi sao?_ Chiaki run tay một chút, lưỡi dao sắc lẹm cứa vào ngón tay...
Chậc! Cô tặc lưỡi đầy khó chịu...
- Nếu như nói một cách trực tiếp, thì đúng thế._ Kakashi vừa nói xong bèn nghe thấy cô gái kia chắt lưỡi...
Sau đó, anh ngửi thấy mùi máu rất nhạt tỏa ra...
Chiaki thở dài, lôi ra cái băng dán cá nhân quấn vào tay...
- Anh biết thừa tôi sẽ đi tìm em ấy rồi còn gì.
Không cần thiết phải chơi trò này._ Chiaki bưng một bát mỳ đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống...
- Tôi biết, dù sao thì cô cũng thuộc dạng cần để ý...
Vừa nói, Kakashi vừa bắt đầu gắp mì...
- Mai tôi sẽ gặp em ấy, nhưng lôi em ấy về được hay không thì tôi không dám chắc._ Chiaki nhàn nhạt nói, cô cũng nấu một bát cháo, nhấp từng ngụm...
- Không dám chắc?_ Kakashi nhướn mày hỏi lại...
Chiaki ném một ánh mắt khinh bỉ về phía anh:
- Anh nghĩ tôi hiểu được mạch suy nghĩ của mấy người tộc Uchiha chắc?
Kakashi im lặng! Được rồi, cô thắng...
................................
Chiaki lời dụng sợi dây chuyền trên cổ Gaara để dịch chuyển tức thời đến nơi xảy ra cuộc chiến, sau đó lại đi thêm một đoạn nữa.
Cô ngồi trên cành cây, quan sát trọn vẹn cuộc chiến giữa hai đứa em của mình...
Kết quả, đương nhiên là Sasuke thắng, mặc dù cậu ta có vẻ kiệt quệ lắm rồi...
- Nee-chan!_ Ngay khi nhìn thấy Chiaki đang tiến đến, Sasuke sững lại...
- Sasuke, em đúng là không thèm để ý gì hết! Cầm theo này!_ Vừa nói, Chiaki vừa đưa cho Sasuke cái ba lô đen đựng quần áo và đủ thứ hầm bà lằng cô chuẩn bị...
- Nee-chan, tại sao chị không hỏi gì?_ Cậu nhóc nào đó do dự, cuối cùng vẫn hỏi...
- Chị đã nói rồi, em là em chị và chị sẽ ủng hộ tất cả các quyết định của em.
Nhưng mà trước khi bỏ nhà ra đi thế này em vẫn nên nói cho chị một tiếng chứ? Em thậm chí còn chẳng thèm chuẩn bị đồ dùng cho cẩn thận!_ Chiaki vừa cằn nhằn, vừa bắt đầu trị thương cho đứa em của mình...
- Xin lỗi chị, nee-chan!_ Im lặng một hồi, cuối cùng Sasuke cất lời...
- Không cần phải xin lỗi chị, chị biết tự chăm sóc cho mình.
Em nhớ phải mặc đủ ấm, ăn uống đầy đủ, quần áo và khăn chị để trong ba lô.
Chị làm trứng xào cà chua, cơm chiên cà chua và salat cà chua cùng với sốt cà chua, để trong đó cho em rồi đấy._ Chiaki hệt như một bà mẹ tiễn con lên đại học, chuẩn bị mọi thứ, "vũ trang" đến tận răng...
- Nee-chan...
Chiaki cười cười, vươn tay lên vuốt cái đầu vẫn không chịu xẹp xuống mặc dù đã chèm nhẹp nước kia...
- Sasuke, em chỉ mới 12 tuổi, em còn là một đứa trẻ.
Chị biết mình không thể cản bước đường của em được, cho nên chị sẽ