Hạo Ninh ngồi chống cằm ngắm Hiểu Linh ăn.
Cô ấy ăn rất ưu nhã nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.
Động tác lưu loát.
Đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười và thỏa mãn.
Hắn không ngờ cô ấy lại yêu thích lẩu nướng đến vậy.
Các cô gái hắn gặp luôn vì vóc dáng mà hạn chế ăn uống.
Đi đâu phần lớn cũng sẽ có một xuất salat to đùng để ăn trước.
Đồ ăn cũng hạn chế thịt đỏ như bò lợn mà ăn cá, tôm, gà...!Nhưng Hiểu Linh lại không như vậy.
Ăn đến vô cùng vui vẻ.
Có lẽ do cô ấy có chút gầy nên không thèm chú ý chăng? Thấy khóe miệng Hiểu Linh dính chút nước sốt, Hạo Ninh liền rút một chiếc khăn giấy lau đi cho cô.
Hiểu Linh có chút khựng lại, nhìn Hạo Ninh hỏi:
- Anh không ăn à? Không hợp khẩu vị với anh sao?
Hạo Ninh cười đáp:
- Anh có ăn nha...!nhưng là..
anh dành bụng để ăn em.
Hiểu Linh trừng mắt nhìn Hạo Ninh đe dọa.
Tay đang cuộn sẵn một miếng thịt nướng cùng kim chi nhét luôn vào miệng anh ấy.
- Ăn cũng không chặn được cái miệng của anh.
Hạo Ninh định mở miệng thì cái vị cay của mù tạt xộc lên tận óc làm mắt hắn nhòe cả đi.
Sao Hiểu Linh có thể cho nhiều mù tạt đến vậy chứ.
Hắn vội vàng ngậm chặt miệng, ngồi im chịu trận cho tới khi vị cay kia rút đi.
Lúc này mà mở miệng nói chuyện, đảm bảo là đồ ăn thì phun ra ngoài mà bản thân thì ho sặc sụa.
Vất vả nuốt xong miếng thịt nướng, Hạo Ninh dùng khăn giấy chấm nước mắt:
- Em tính ám sát trả thù anh sao? Cay quá trời.
Hiểu Linh có chút áy náy, lo lắng hỏi:
- Xin lỗi, anh không sao chứ? Em bỏ mù tạt theo thói quen của em, không ngờ lại cay đối với anh như vậy.
Vừa nói, cô vừa rót đưa anh ly nước đá.
Hạo Ninh uống một hơi rồi thở dài thỏa mãn.
Cũng may đặc tính của mù tạt chỉ xộc lên nhất thời chứ không lưu lại dư vị như ớt.
Qua được giờ phút đó liền ổn.
Nhưng mà, hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho Hiểu Linh như vậy được.
Giọng điệu vô cùng đáng thương nói:
- Phạt em phải đút cho anh lần nữa.
Hiểu Linh thành thật gói miếng thịt nướng khác cho hắn, dù sao Hạo Ninh suýt sặc thật sự là lỗi của cô.
Lần này không bỏ mù tạt nữa.
Cô đưa tới trước miệng Hạo Ninh:
- Đây.
Miếng này không có mù tạt.
Em xin lỗi.
Hạo Ninh ánh mắt cười lấp lánh nước mắt, đáp:
- Tốt.
Anh tha lỗi cho em.
Rồi bất thần, hắn cầm giữ hai cổ tay cô lại.
Há miệng ngậm gọn gói rau cuộn và cả mấy ngón tay Hiểu Linh.
Cô giật mình muốn rút tay lại nhưng không thể nào thoát khỏi cái nắm tay tưởng chừng mềm nhẹ nhưng lại khóa chặt như gọng kìm đó.
Hạo Ninh nhai nhai miếng thịt rồi nhận xét:
- Ưm...!thiếu chút nước sốt nha.
Vừa dứt lời, hắn liền chậm rãi mút mấy ngón tay của Hiểu Linh rồi vui vẻ nói:
- Vậy mới ngon nha.
Hiểu Linh đi từ ngỡ ngàng tới xấu hổ chỉ trong vài giây.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, nóng ran.
Lúc này có muốn thể hiện khuôn mặt tức giận cũng quá khó với cô rồi.
Hiểu Linh gắt:
- Buông tay.
Anh quá lưu manh.
Hạo Ninh nhìn Hiểu Linh không chớp mắt:
- Nhưng là chỉ lưu manh với mình em thôi.
Vừa nói, khuôn mặt vừa tỏ ra ngây thơ vô tội.
Rồi lại một lần nữa mút mấy ngón