Chụp ảnh thay đồ xong cũng đến trưa, Du Nhiên và Hiểu Linh cùng nhau qua khu gian hàng ẩm thực để ăn uống.
Vốn định sẽ dừng chân ở quán ăn Nhật có đầu bếp vừa chế biến vừa biểu diễn nhưng nơi đó thật sự quá đông đúc nên cả hai đành từ bỏ.
Du Nhiên đề nghị:
- Nếu không chúng ta đi ăn thử hết lượt ở đây, mỗi nơi một chút? Anh nghe nói có những món của các dân tộc khác nhau của nước mình và cũng có cả những món ăn nổi tiếng kinh dị đấy.
Em muốn thử không?
Ánh mắt Du Nhiên lấp lánh nhìn Hiểu Linh như trêu đùa.
Hiểu Linh thản nhiên đáp:
- Phải thử mới biết được ạ.
Du Nhiên cười khì, đáp:
- Tốt.
Vậy chúng ta đi.
Hai người bọn họ lê la khắp nơi, từ những món ăn vặt của Nhật như bánh mực takayoki, mochi, dango...!tới các món đường phố thường thấy của người Việt: bánh tráng nướng, bánh khoai mỳ, bánh mỳ muối ớt...!Hết mấy gian hàng đồ ăn vặt thì cũng dần tiến tới các gian đồ ăn kinh dị như lời Du Nhiên nói.
Mở đầu chính là các món ăn của Nhật như sushi côn trùng, cá nhảy, mỳ bạch tuộc sống...!Nhìn mấy món ăn, lại nhìn thái độ nhàn nhạt của Hiểu Linh không hiểu sao Di Nhiên biết cô ấy đang sợ.
Sao cách sợ của cô ấy cũng đáng yêu như vậy chứ.
Rõ ràng muốn bỏ chạy, nhưng vẫn cương quyết không đầu hàng, một chút biểu hiện sợ sệt cũng không hề có.
Du Nhiên nhiệt tình giới thiệu:
- Sushi côn trùng thì chỉ khác sushi thường là thay đồ sống bằng côn trùng đã chế biến thôi.
Còn món cá nhảy và mỳ bạch tuộc sống này thì cực kỳ nổi tiếng bên Nhật rồi.
Theo họ miêu tả thì những thực phẩm này để đảm bảo tươi ngon và giàu dinh dưỡng nhất chính là ăn sống.
Món cá nhảy thì anh chưa nghe thấy có tai nạn gì sảy ra nhưng món mỳ này thì có thực khách phải nhập viện vì giác hút của con bạch tuộc bám chặt ở cổ họng rồi.
Hiểu Linh mím môi.
Cô biết là Nhật có nhiều món ăn sống rất đáng sợ nhưng dù sao tất cả đều là nghe đọc trên sách báo, truyền thông.
Cô không ngại thử các món mới nhưng ấn tượng thị giác cùng hương vị lập tức tập kích như thế này thật sự khiến cô muốn bỏ chạy.
Hiểu Linh quay sang Du Nhiên thương lượng:
- Ăn ở những gian hàng này đồ sống em sợ không đảm bảo vệ sinh.
Chúng ta ăn đồ chín thôi được không?
Lý do của Hiểu Linh thật sự không thể phủ nhận được.
Du Nhiên muốn trêu chọc cô nhưng cũng quên mất vấn đề này.
Trong các nhà hàng lớn, việc mua bán đồ tươi sống và bảo quản chắc chắn tốt hơn nhiều so với những gian hàng mới được sắp xếp không lâu này.
Hắn thật sự quá bất cẩn rồi.
Du Nhiên gật đầu:
- Ừm.
Vậy chúng ta thử những món nấu chín thôi.
Và sau đó Du Nhiên chỉ có thể ngạc nhiên trước sự dũng cảm của Hiểu Linh khi đi dọc mấy gian hàng đó.
Cô ấy liền nếm qua sushi côn trùng, các loại côn trùng chiên nướng, thịt chuột đồng, thắng cố...!Một số món ăn có chứa độc tính nhẹ, Du Nhiên cũng không cho phép Hiểu Linh thử.
Đi hết lượt các gian hàng ẩm thực thì cả hai cũng khá no rồi, trời cũng đã chừng 2 giờ chiều.
Ăn no xong thì thường mệt mỏi nên Du Nhiên cùng Hiểu Linh cũng rời triển lãm ra ngoài uống ly cà phê cho tỉnh táo.
Lúc này Hiểu Linh mới hỏi:
- Em còn chưa mua quà tặng anh nữa.
Anh muốn quà gì, anh Du Nhiên?.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Du Nhiên nhâm nhi ly