Phan Thanh Giản đi tới ngay sau em gái mình có chút ý muốn bảo vệ.
Nhìn qua đôi nam nữ kia cũng không phải người đơn giản.
Mà cũng phải, đâu có nhà nào kinh tế bình thường có thể tới cửa tiệm này đặt may đồ chứ.
Nhưng nếu nam nhân kia trong giới thương gia thì hẳn hắn đã quen biết.
Tuy Phan gia giao thiệp không quá nhiều ở thủ đô này, nhưng thương nhân những ai nên biết hắn đều biết.
Hiểu Linh nhìn qua hai người kia cũng không hề quen biết, nhìn sang Bác Minh thì anh ấy cũng khẽ lắc đầu.
Hiểu Linh đáp:
- Xin lỗi, tôi đúng là chủ nhân chiếc váy kia nhưng tôi cũng không có ý định nhường lại nó.
Tôi có bữa tiệc rất quan trọng cần phải tham dự với nó.
Phan Thanh Ngọc tiến lên một bước, hất hàm nói:
- Gấp 5.
Tôi trả gấp 5.
Tôi rất ưng ý chiếc váy đó.
Tôi cũng có một bữa tiệc quan trọng cần tham gia.
Nếu vị tiểu thư đây không quan trọng chuyện tiền bạc, không sao cả, chúng ta có thể lấy lợi ích ra nói chuyện.
Tôi tên Phan Thanh Ngọc, anh tôi là Phan Thanh Giản.
Chúng tôi là người Phan gia - tập đoàn Hàng hải Liên kết lớn nhất nước.
Gia đình cô hẳn là có những sản nghiệp yêu cầu hàng hóa xuất nhập khẩu đi.
Phan gia sẽ ưu tiên lịch tàu, chốt giá tốt nhất cho nhà cô chỉ cần báo tên tôi là được.
Phan Thanh Giản ngớ người.
Chỉ vì một chiếc váy mà em gái hắn dám đưa ra một lời hứa liên quan đến sản nghiệp như vậy.
Ba dù rất yêu thương cô con gái này chắc chắn cũng không tránh khỏi một trận trừng phạt.
Đó là còn chưa kể bọn hắn còn chưa biết đối phương là ai.
Hiểu Linh nhíu mày.
Phan gia? Tập đoàn Hàng hải Liên Kết? Cô như có như không đánh giá nam nhân đứng phía sau cô gái này.
Hôm đó là sinh nhật người này đã chuốc cho Thừa Minh say mèm sao? Người mà khiến anh ấy cũng phải nhượng bộ để uống say thì gia tộc này cũng không hề đơn giản.
Phan Thanh Ngọc nhìn thấy bộ dáng lưỡng lự, hoài nghi của cô gái kia thì biết mình báo danh tính đúng rồi.
Thấy chưa.
Phan gia dù ở QN nhưng vẫn luôn cực kỳ có tiếng tăm trong cái vòng này, ai mà chẳng phải nể mặt bọn họ.
Cô chưa kịp nói gì thêm thì tiếng nam nhân cực kỳ quen thuộc vọng tới:
- Thật xin lỗi, anh tới trễ quá.
Mọi người chờ anh lâu không?
Du Nhiên vội vã đi vào cửa hàng.
Hắn nhìn cũng chưa kịp nhìn chỉ thấy bóng dáng Hiểu Linh quen thuộc đang đứng cạnh mấy người khác thì liền lên tiếng.
Hôm nay hẹn mọi người cùng đi thử trang phục mà rốt cuộc hắn lại bị một cuộc phẫu thuật khẩn cấp níu chân, giờ này mới tới được.
Hiểu Linh quay người lại nhìn thì ra là Du Nhiên tới.
Cô còn chưa kịp chào anh ấy thì tiếng nữ nhân kia reo lên sung sướng rồi chạy ào qua:
- Anh Du Nhiên.
Thanh Ngọc vừa thấy người là nam nhân cô theo đuổi liền lập tức tiến tới bên cạnh quàng lấy tay anh líu ríu:
- Anh Du Nhiên, anh khiến em tìm anh thật khổ.
Mấy hôm nay trở về lần nào tìm anh cũng không gặp.
Anh là đang tránh em sao?
Du Niên ngây người vài giây nhìn Hiểu Linh rồi mới nhận ra có cái gì đó đang bám lấy tay mình thì lạnh giọng nói:
- Phan tiểu thư buông tay.
Chúng ta lại không thân thiết đến mức này.
Phan Thanh Ngọc lúc này mặc kệ tất cả xung quanh bắt đầu lên án:
- Sao lại không? Anh là người yêu em.
Em đã nói sau khi du học về sẽ vào Du Y làm việc, chúng ta sẽ kết hôn.
Vậy mà em đi chưa được hai năm, anh liền dám cùng người khác.
Anh thật giỏi đấy.
Em phải trở về cướp anh lại.
Anh phải là của em.
Du Nhiên liếc nhìn sắc mặt lạnh băng của Hiểu Linh thì cảm thấy khuôn miệng đắng chát.
Hắn biết Phan Thanh Ngọc trở về.
Hắn cũng biết cô nàng lùng sục tìm hắn bấy lâu nay.
Nhưng nữ nhân điên này hắn chỉ có thể tránh mà không nói được đạo lý.
Ông nội cũng đã tác động đến Phan gia chủ để quản lý đứa con gái của mình đừng làm phiền hắn nữa nhưng vẫn chưa có kết quả.
Du Nhiên không thể ngờ tính toán đủ đường, hắn lại bị úp sọt ngay tại cửa hàng trang phục này, đã thế còn có sự hiện diện của Hiểu Linh ở đây.
Thế này thì làm sao để Hiểu Linh tin tưởng hắn đây.
Hiểu Linh kìm nén sự bực bội đứng nhìn xem Du Nhiên xử lý sao với cô gái kia.
Hai người rốt cuộc có chuyện gì không cô cũng không biết.
Du Nhiên là người hào hoa