Hiểu Linh một mình lái xe đi tới ngôi chùa bên GL.
Đây chính là chốn thế ngoại đào nguyên của cô trong cái Thủ đô xô bồ bận rộn này.
Ngôi chùa rất bé và cũ kỹ rêu phong.
Nơi này chỉ có một vị trụ trì cùng 2 sư thầy tu tập.
Trong một lần tình cờ đi lang thang, Hiểu Linh đã lỡ chân bước vào rồi để bị cảnh quan cổ kính ấy hút hồn và dần trở thành khách quen của chốn này.
Vị sư thầy nhìn thấy Hiểu Linh bước vào với hoa quả nhang đèn trên tay thì chậm tới chắp tay chào hỏi:
* A di đà phật.
Cố thí chủ tới lễ phật đầu năm.
Năm mới chúc thí chủ và toàn gia mạnh khỏe bình an.
Hiểu Linh mỉm cười đáp lời:
* A di đà phật, năm mới con chúc sư thầy cùng toàn thể chúng tăng ni phật tử sức khỏe, an yên.
Vị sư thầy mỉm cười đỡ dùm Hiểu Linh chút đồ đặt lên bàn sắp lễ rồi rời đi lo việc khác.
Cô sắp đặt xong hương đăng trà quả xong thì tiến tới chiếc bàn nhỏ muốn viết lá sớ dâng lên Tam bảo và Tứ phủ.
Một nam thanh niên ngồi sẵn ngay đó để hỏi thông tin của người lễ phật rồi viết vào tờ sớ vàng mỏng manh.
Nụ cười nhẹ từ tốn, giọng điệu hiền hòa.
Hình ảnh kia đột nhiên làm cô ngẩn người.
Lần đầu tiên cô gặp Mặc Nghiên cũng là trong khung cảnh tương tự như vậy.
Trong lòng cô đột nhiên lo lắng không yên.
Đã lâu lắm rồi, cô không liên lạc được với Mặc Nghiên.
Cô chợt nhận ra, ngoài chính bản thân anh ấy cùng số điện thoại kia, Hiểu Linh không có chút thông tin gì về địa chỉ hay gia tộc của Mặc Nghiên.
Hai người bọn họ: một người ít hỏi, một người ít nói cứ vậy ở cạnh nhau vẫn luôn rất thoải mái.
Nhưng đến giờ Hiểu Linh liền có chút sợ hãi, lo được mất.
Anh ấy sẽ không sao chứ.
Những cuộc điện thoại chuông vẫn đổ nhưng lại không có người bắt máy.
Hiểu Linh đứng trước ban thờ thầm cầu xin cho những người thân của cô năm mới mọi sự bình an.
Âm Nham nhàm chán lững lờ trôi phía sau Hiểu Linh đi khắp nơi.
Chẳng có gì qua được mắt hắn, từ cái thất thần của con nhóc đến ánh mắt hi vọng khi nhấn gọi điện thoại và cả cái trùng vai thất vọng khi không ai nhấc máy.
Rõ ràng vô cùng yêu thích, lo lắng không yên nhưng lúc nào cũng tự nhủ đừng tới gần, chỉ cần biết Mặc Nghiên bìn an là đủ.
Đại điện thờ phụng, Âm Nham cũng có thể ung dung đi vào bởi đơn giản hắn tu là chính đạo, không việc gì phải sợ những nơi có linh khí như thế này.
Cô lễ xong thì ra ngoài ngồi chơi, vãn cảnh.
Sáng mùng một nhưng chùa cũng không quá đông.
Tiếng chuông mõ, tiếng đọc kinh hình như cũng do tâm trạng người nghe trở nên vui vẻ hơn.
Khói hương vẩn vơ trong không khí.
Tiết trời se lạnh cùng mưa xuân lất phất bay.
Bên bộ ghế đá dưới gốc bồ đề, Hiểu Linh bưng bộ chén đi rửa qua rồi phụ sư thầy hãm mới một tích trà xanh và một tích lá vối để du khách có thể dừng chân uống chén nước.
Bản thân cô cũng nhàn nhã rót cho mình chén trà nhâm nhi cùng vài thanh kẹo lạc, ngắm người qua lại.
Vị trụ trì đọc xong kinh kệ buổi sáng, nhìn ra ngoài thấy vị Cố thí chủ thường ghé chùa đang ngồi uống trà nhưng tâm trí lại phiêu du nơi nào thì chậm bước đi về phía gốc bồ đề.
Thời gian gần đây bên cạnh nữ thí chủ này xuất hiện một âm hồn kỳ lạ, bản thân ông cũng không đo được nông sâu.
Nhưng âm hồn này không làm hại gì đến cô gái ấy nên hẳn là giữa họ có mối duyên nợ nào đó.
* A di đà phật.
Cố thí chủ tới vãn cảnh chùa.
Hiểu Linh giật mình hoàn hồn thấy người tới là vị sư trụ trì thì vội vàng đứng dậy đáp lễ:
* A di đà phật.
Vâng, con ghé cửa Phật môn thanh tịnh ngày mùng một xin nhà chùa một bữa cơm chay ạ.
Vị trụ trì già cười hiền:
* Cố thí chủ ăn chay ở Bồ Đề Tự là cái duyên, có gì mà phải nói từ xin.
Nhưng bần tăng thấy thí chủ hôm nay tâm không tịnh, có thứ gì quấy