Tết vừa hết, nhưng không khí chơi Tết du xuân vẫn còn kéo dài.
Hiểu Linh dứt khoát tổ chức đi lễ chùa ngắm cảnh đầu năm cho nhân viên mấy nơi sản nghiệp của mình.
Mọi người đều vui vẻ hồ hởi đi chơi.
Hiểu Linh cũng có ý định rủ Thừa Minh, Ngạo Đình, Du Nhiên và Bác Minh đi.
Nhưng vừa ra Tết, ai cũng bận rộn cả.
Thừa Minh thì lịch trình dày đặc những cuộc họp trong và ngoài nước.
Du Nhiên a… tai nạn xảy ra liên tục, anh ấy phải thường xuyên thay ca hoặc hỗ trợ các bác sĩ ở trong viện.
Bác Minh thì lập tức mở phiên tòa nên cũng dồn 100% năng lượng để chiến đầu.
Và người khiến cô lo lắng hơn cả chính là Ngạo Đình.
Tối mùng 6 Tết, lúc đó cũng phải hơn 10h, Ngạo Đình đến Cố gia khiến Hiểu Linh vô cùng khó hiểu hỏi:
- Anh Ngạo Đình, muộn như vậy rồi anh tìm em có chuyện gì sao?
Gương mặt Ngạo Đình có chút nghiêm trọng cầm tay kéo Hiểu Linh lên phòng cô.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, hắn quay sang ôm siết lấy Hiểu Linh.
Hắn vừa được tin rạng sáng ngày mai phải lên đường làm nhiệm vụ.
Đường dây lần trước hắn theo đuổi rốt cuộc cùng lần ra manh mối, hắn cần qua đó nằm vùng một thời gian trước khi tiếp cận mục tiêu.
Án này là tuyệt mật liên quan đến an ninh quốc gia và cũng có thể là án cuối cùng Ngạo Đình trực tiếp tham gia trước khi rút về phía sau hoàn toàn làm công tác đào tạo.
Trước đây, hắn cũng chỉ cần nói một tiếng với gia đình rồi có thể lập tức lên đường.
Nhưng bây giờ nếu không thể nhìn thấy cô ấy một chút, hắn lại không yên tâm.
Hiểu Linh im lặng để Ngạo Đình ôm như vậy, kiên nhẫn chờ lời giải thích của anh ấy.
Ngạo Đình chắc chắn phải có chuyện gì đó rất quan trọng mới thể hiện như vậy.
Tuy thường ngày anh ấy là một người hay đùa, lầy lội và cợt nhả nhưng một khi đã nghiêm túc làm gì đó thì dường như biến thành một con người khác vậy: điềm đạm, kỹ lưỡng, chi tiết, hoàn hảo.
Ngạo Đình tham lam hút lấy khí tức khiến hắn nhung nhớ hàng đêm nhưng cũng khiến hắn an tâm thật sự khi ở gần.
Vòng tay siết chặt hơn nữa như chỉ muốn khảm nhập Hiểu Linh vào da thịt mà mang đi.
- Rạng sáng mai anh phải ra nhiệm vụ.
Không biết sẽ kéo dài bao lâu, nửa năm, một năm..
anh cũng không biết được.
Anh sẽ không thể liên lạc trực tiếp với em.
Nếu có thể gửi điện về nhà, anh sẽ nhờ mọi người báo bình an cho em.
Hiểu Linh nghe thấy Ngạo Đình ra nhiệm vụ, tâm đột nhiên run lên một nhịp, lòng nặng trịch.
Cô ôm anh chặt hơn một chút, dụi đầu vào lồng ngực rộng lớn ấy, giọng nói đã có phần nghẹn ngào:
- Ân… anh… cẩn thận.
Không cần mạo hiểm truyền tin về.
Em chờ anh về.
Ngạo Đình cảm nhận được sự bất an, lo lắng của Hiểu Linh vừa có chút vui vẻ lại không đành lòng.
Cô yêu hắn có lẽ lại thiệt thòi cho bản thân rất nhiều khi thường xuyên phải lo lắng không yên những lúc hắn đi làm nhiệm vụ như thế này.
Hắn không muốn lúc mình rời đi, cô ấy cứ thẫn thờ như vậy.
Hắn cười, thổi nhẹ hơi vào lỗ tai Hiểu Linh, đùa:
- Đương nhiên em phải chờ anh về rồi.
Anh đã dặn hết mọi người ở Lăng gia chú ý em rồi đó.
Có người thân ở nhà giữ hộ người yêu cho cũng yên tâm lắm.
Hiểu Linh còn chưa biết trả lời thế nào thì tiếng chuông điện thoại của Ngạo Đình vang lên.
Hắn ôm siết cô một cái thật chặt, một cái hôn chớp nhoáng lên khóe môi rồi nói:
- Anh phải đi rồi.
Ngạo Đình quay đi nhận điện thoại, mở cửa phòng rồi bước thẳng ra ngoài mà không ngoái lại nhìn giây phút nào.
Việc chạy đến gặp Hiểu Linh trước khi đi đã là không đúng, hắn không thể dùng dằng thêm được nữa.
Đêm đó, Hiểu Linh mất ngủ.
Du Nhiên, Bác Minh đều biết Hiểu Linh lo lắng khi Ngạo Đình phải rời đi nên muốn ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn một chút.
Nhưng khi Hiểu Linh biết cả hai đều rất bận và đang cắt bớt thời gian nghỉ ngơi của mình để trò chuyện cùng cô thì dứt khoát từ chối, tắt điện thoại.
Cả hai không biết phải làm cách nào đành nói cho Thừa Minh.
Mà Thừa Minh đợt này cũng không thể phân thân khi thường xuyên đi ra nước ngoài bàn việc.
Hắn bá đạo trực tiếp bổ nhiệm Hiểu Linh thành Tổng giám đốc của Cố thị, ném việc cho Hiểu Linh để cô bận rộn ngập đầu mà không còn thời gian để nghĩ nữa.
Hiểu Linh đương nhiên sao có thể chịu làm việc cho Cố thị như vậy nên phản đối.
Có điều, phản đối vô hiệu.
Thừa Minh nói:
- Lại không phải bắt em quyết sách những vấn đề mới của Cố thị, chỉ là duy trì hiện trạng lúc anh đi vắng mà thôi.
Em lại không phải không thấy khối lượng công việc anh phải xử lý.
Hay em muốn anh đổ gục xuống đây mới vừa lòng đây.
Hiểu Linh chột dạ.
Cô đương nhiên không phải muốn Thừa Minh gục xuống nhưng cũng không muốn làm.
Nhỡ đâu sau này anh ấy tiếp tục bắt cô làm thì sao.
Cô vẫn chống chế:
- Nhưng đùng một cái anh ném công