Hiểu Linh choàng mở mắt, cô giật giật thân thể kiểm tra rồi trộm thở phào.
Còn may chỉ ê ẩm một chút chứ không đến nỗi không thể xuống được giường.
Nhưng để có kết quả này, tối qua cô đã phải anh dũng chiến đấu đến cùng với tên nam nhân lẻo mép, đầy thủ đoạn kia.
Hôm qua, khi Mặc Nghiên đã xuất ba lần mà cô cũng cao trào năm lần muốn xỉu nhưng nam nhân kia vẫn hùng phong phấn chấn, muốn tiếp tục.
Hiểu Linh cương quyết quấn chặt chăn từ chối:
- Không… chết cũng không… Ngày mai em còn đi học sớm.
Anh muốn bản thân mình túng dục quá độ, tinh tẫn nhân vong sao?
Mặc Nghiên ánh mắt đầy tội nghiệp ôm cả Hiểu Linh lẫn chăn, năn nỉ:1
- Hiểu Linh.
Ba lần không đủ.
Anh muốn nữa..
Hiểu Linh… Hiểu Linh, em không thương anh sao?
Mặc Nghiên thật không có chỗ xuống tay.
Hiểu Linh chơi xấu thật sự.
Cô cuộn cả người vào chăn như cái kén… đến cả khuôn mặt cũng không chịu lộ ra nhìn hắn.
Hắn thật sự chưa đủ a… Hắn còn muốn đêm nay bảy lần cơ...!Lần trước là lần đầu của Hiểu Linh, sức khỏe của hắn lại không tốt thì hắn đành nhịn.
Hôm nay cừu non đã vào miệng sói, miếng mồi mềm mại ngon miệng như vậy làm sao có thể từ bỏ chứ.
Nam nhân đã nếm được tanh lại bị treo một tháng..
hắn đói
Hiểu Linh cắn chặt răng:
- Thương cái xương không còn… Anh còn đụng em nữa, em giết chết anh..
Thật đấy.
Mặc Nghiên ôm cả cái kén to đùng kia lăn lộn:
- Không đủ..
thật sự không đủ.
Hiểu Linh..
sau này em có năm nam nhân, một đêm ba lần thì làm sao đủ cho tất cả bọn anh..
không thể a…ít nhất cũng phải năm lần chứ.1
Hiểu Linh mặc kệ con người kia nói nhăng nói cuội.
Cái quỷ gì mà năm nam nhân..
một đêm năm lần… Con người đó chỉ muốn cô tức giận dụ cô ra khỏi chăn mà thôi.
Đừng hòng cô mới mắc lừa.
Cô siết chặt chăn hơn, không động đậy dù cho người kia lăn lộn thế nào vô cùng cương quyết:
- Không là không… Anh bắt nạt em nữa em mách Tần lão xử lý anh.
Mặc Nghiên biết không thể lay chuyển Hiểu Linh, hắn cũng không thể ép buộc cô ấy đành phụng phịu:
- Thì thôi vậy… Không ép em nữa..
chỉ là đêm nay anh không thỏa mãn, chắc chắn sẽ không ngủ nổi rồi.
Hiểu Linh đáp:
- Bán manh..
bán thảm đều vô dụng.
Không ngủ được cũng mặc kệ anh.
Cô co người chuẩn bị ngủ..
Mặc Nghiên nhìn con sâu kia thì phì cười, đành mở tủ lấy một cái chăn khác để đắp.
Hiểu Linh chắc chắn sẽ không cho hắn đụng tới cái chăn của cô ấy đâu.
Hắn choàng một phần chăn qua người Hiểu Linh rồi ôm lấy cô ấy nói:
- Ngủ ngon… Hiểu Linh.
Anh yêu em.
Hiểu Linh nằm lắng nghe một hồi lâu không thấy Mặc Nghiên thật sự có hành động khác nữa mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Cô cũng rất mệt có được không, vừa thả lỏng liền lập tức rơi vào giấc ngủ.
Cô tỉnh giấc hồi lâu nhưng lại rối rắm không biết nên rời giường thế nào.
Con người ôm cô không buông kia đang ngủ rất say.
Hiểu Linh trong lòng trêu cợt: hừ…là người nào nói không mệt, còn muốn tiếp tục, chưa thỏa mãn này nọ….
giờ thì mệt mỏi ngủ như chết rồi, thấy không.
Mặc Nghiên vừa thoáng mở mắt thì gặp một ánh nhìn có chút giống cười trên nỗi đau của người khác từ cô gái bên cạnh hắn.
Hắn nhẹ cười, đưa tay vuốt lưng cô ấy, giọng khàn khàn chưa tỉnh:
- Có phải trong đầu em đang nghĩ đáng đời anh lắm..
hôm qua kêu không thỏa mãn, còn muốn nhưng hôm nay lại mệt ngủ như chết đúng không?..
vậy để anh chứng minh cho em thấy anh thật sự mệt hay còn chưa thỏa mãn nhé.
Vừa nói dứt lời, Mặc Nghiên lật mình, giam cầm Hiểu Linh xuống dưới người hắn.
Phân thân đang cứng rắn lập tức chỉa vào bụng của cô ấy.
Ánh mắt đầy ý cười nhưng cũng pha lẫn thèm khát.
Hiểu Linh đen mặt đẩy con người kia ra:
- Sáng sớm nam nhân dựng lều là phản ứng sinh lý bình thường chứ chẳng có gì là không thỏa mãn ở đây cả.
Anh đừng có mà lấy cớ.
Em phải dậy, anh đưa em qua GL để em tắm rửa, thay đồ còn kịp đi học nữa.
Mặc Nghiên cũng thuận theo Hiểu Linh rời đi, đáp:
- Không cần phải đi đâu cả.
Trong phòng này anh đã mua đủ quần áo cho em, đồ dùng cá nhân cũng sẵn sàng, em có thể thay dùng luôn.
Lát chỉ cần chạy qua GL lấy sách vở là được rồi.
Hiểu Linh ngạc nhiên:
- Anh chuẩn bị đồ cho em rồi?
Mặc Nghiên hôn nhẹ trán Hiểu Linh:
- Đương nhiên..
Sau ngày hôm đó anh đã sai người chuẩn bị mọi thứ em cần khi qua đêm bên đây rồi.
Chỉ là một số đồ cá nhân, anh không biết em thường dùng của thương hiệu gì nên mua theo của bản thân anh.
Nếu cảm thấy không hợp thì bảo anh đổi nhé.
À..
và tiện nữa thì ghi lại cho anh một bộ mỹ phẩm dưỡng da em thường dùng để anh mua.
Hiểu Linh trong lòng ngọt ngào, không nghĩ đến Mặc Nghiên còn chuẩn bị cho cô những thứ này.
Cô ngồi dậy sửa soạn vệ sinh cá nhân, thay đồ.
Mặc Nghiên có phần lười nhác ngồi dựa gối nhìn những hoạt động của Hiểu Linh.
Nếu sau này mỗi tối có thể chúc cô ấy ngủ ngon, sáng sáng liền gọi dậy như thế này thì cuộc sống cũng đủ viên mãn rồi.
Mặc Nghiên chợt nhớ ra một chuyện:
- Hiểu Linh, vậy hôm nào em giới thiệu anh? Hôm nay luôn được không?
Hiểu Linh có chút khựng lại, ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Hôm nay thì không thể được.
Một lát em đi học, chiều còn qua Cố thị xử lý công việc.
Tối nay lại có một hoạt động tiệc chiêu đãi không thể không tham gia.
Để mấy ngày nữa, em hỏi Du Nhiên và Bác Minh đều rảnh sẽ đưa anh tới gặp họ.
Mặc Nghiên tựa đầu vào thành giường chán chết, lẩm bẩm:
- Vậy thì phải đến hôm nào? Nếu em cứ lấy lý