Mặc Nghiên và Bác Minh ngay khi nhận được tin Hiểu Linh đã vào viện cùng Du Nhiên và Thừa Minh thì lập tức rời Tần gia tới viện Du Y.
Hình ảnh bóng dáng cô gái nhỏ đôi tay buông thõng ngồi ở hàng ghế chờ, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu đóng im lìm đỏ đèn giữa một hành lang vắng lặng một lần nữa bóp nghẹt trái tim hai nam nhân đó.
Tại sao ông trời có thể tàn nhẫn với Hiểu Linh như vậy.
Trong một thời gian ngắn cô ấy ba lần phải đối mặt với thời khắc sinh tử của người thân, ba lần chỉ có thể giương mắt nhìn nơi cánh cửa đó.
Hành lang không một bóng người, tiếng bước chân của bọn họ vang vọng khắp nơi này nhưng lại không hề đả động tới cô gái đang ngồi nơi đó.
Dường như Hiểu Linh đã chìm vào một thế giới nào đó mà bọn hắn không thể nào đi tới được.
Bác Minh vội bước tới nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Hiểu Linh khẽ gọi:
- Hiểu Linh… Hiểu Linh..
Hắn gọi tới lần thứ ba, ánh mắt cô ấy mới có chút tiêu cự quay lại nhìn hắn.
Mặc Nghiên cũng ngồi xuống bên cạnh Hiểu Linh, vòng tay qua ôm lấy vai cô ấy.
Nhìn thấy hai người ấy, nước mắt Hiểu Linh liền không thể ngăn cản mà rơi xuống như cơn lũ:
- Là do em..
tất cả là do em.
Thừa Minh vì chắn viên đạn cho em nên mới bị như vậy.
Thật xin lỗi..
Nếu Thừa Minh có mệnh hệ gì thì em phải làm sao đây..
là do em hết..
nếu em không ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Những lời xin lỗi, lời tự trách của Hiểu Linh trong tiếng nức nở như xoắn chặt lấy tâm hai nam nhân ấy.
Đặc biệt là với Mặc Nghiên, thông qua mắt Âm Nham, hắn chứng kiến từ đầu tới cuối mọi chuyện diễn ra.
Nếu Thừa Minh không đỡ cho Hiểu Linh viên đạn đó thì giờ phút này cô ấy đã chẳng còn ở đây nữa.
Nghĩ đến khung cảnh đó, nắm tay Mặc Nghiên bất giác siết chặt.
Nếu nói kẻ bắt cóc Hiểu Linh là nhằm vào tiền của Cố gia thì kẻ ám sát cô ấy chắc chắn là nhằm vào Tần gia hắn.
Lần trước vụ bùa ngải, hắn đã túm được hai con chuột là Mặc Hướng và Mặc Bình, cứ nghĩ rằng mọi chuyện tới đó là xong.
Xem ra vẫn còn người đứng sau hai kẻ này.
Lần này bắt được con chuột kia, Tần Mặc Nghiên hắn thề sẽ cho kẻ đó kẻ đó sống không được, chết không xong.1
Bác Minh ôn nhu lau những giọt nước mắt ấy, nhẹ giọng nói:
- Hiểu Linh, không phải lỗi của em.
Trong trường hợp ấy, dù là bất kỳ ai cũng sẽ phản ứng như Thừa Minh.
Khi đó sẽ không ai kịp nghĩ việc ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bản thân cả.
Du Nhiên đã sơ cứu ngay lúc đó cho Thừa Minh, anh ấy sẽ không sao.
Mặc Nghiên cũng nói:
- Thừa Minh sẽ không sao, anh đảm bảo.
Cậu ta còn chưa thể chết được.
Hiểu Linh nghe Mặc Nghiên nói như người chết đuối vớ được cọc.
Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt đầy mong ngóng hỏi lại:
- Mặc Nghiên, Thừa Minh thật sự sẽ không sao đúng không? Số mệnh của anh ấy không thể đoạn ở đây được đúng không?
Mặc Nghiên trân trân nhìn Hiểu Linh hỏi lại:
- Em tin vào số mệnh sao? Em tin vào tâm linh sao?
Hiểu Linh gật đầu lia lịa, đáp:
- Em tin..
đương nhiên là em tin.
Mặc Nghiên.
Thừa Minh không thể chết được đúng không? Về sau số mệnh của các anh đều rất tốt đẹp, đúng không?
Dường như có một dòng nước ấm chảy qua tâm Mặc Nghiên.
Hiểu Linh thật sự tin vào huyền học, tin vào cái gọi là số mệnh cũng giống như tin tưởng chính hắn vậy.
Mặc Nghiên đối diện với ánh mắt mong ngóng của Hiểu Linh mà mỉm cười trấn an:
- Đúng vậy.
Thừa Minh số mệnh về sau rất tốt.
Anh ấy sẽ không thể chết bây giờ được.
Hiểu Linh vừa khóc vừa cười.
Cô đưa tay