Du Nhiên vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn Hiểu Linh như chờ đợi ý kiến của cô.
Hiểu Linh bất giác nuốt nước bọt.
Đôi mắt biết cười ấy lấp lánh nhìn cô nhưng dường như trong đó ẩn chứa sự nguy hiểm, sự tức giận.
Hiểu Linh luôn có chút gì đó sợ Du Nhiên nổi giận.
Cô mím môi đáp:
- Anh… cứ hỏi.
Em sẽ trả lời hết, sẽ không giấu anh bất kỳ điều gì.
Du Nhiên cười khì một tiếng kéo cô đứng dậy đi về phía giường, thong dong nói:
- Bây giờ anh không muốn hỏi gì cả.
Anh chỉ muốn em.
Hiểu Linh có chút luống cuống:
- Nhưng Du Nhiên… đây là phòng làm việc của anh.
Mọi người có thể vào bất cứ lúc nào.
Du Nhiên quay người lại…Cánh cửa sau lưng cô dẫn vào phòng ngủ được đóng.
Anh dồn cô dựa sát vào cánh cửa ấy, khẽ cười:
- Nếu em lo ai đó sẽ làm phiền chúng ta..
thì không sao cả.
Một khi cánh cửa này đóng lại, không một ai sẽ gọi anh trở ra.
Căn phòng này cũng được cách âm vô cùng tốt, Vậy còn thứ gì khiến em lo lắng không? Hiểu Linh… anh muốn em, được không?
Hiểu Linh ngước nhìn khuôn mặt người con trai ấy.
Tại sao cô lại nhìn thấy một tia bất an trong đôi mắt luôn nhàn nhạt tràn đầy tự tin ấy.
Anh bất an điều gì về cô sao? Là cô vẫn không đem lại cảm giác an toàn cho anh ấy đủ nhiều sao? Cô không ngại khi chuyện này diễn ra nếu là với các anh ấy mà.
Hiểu Linh quàng tay ôm lấy cổ Du Nhiên, nhón chân lên để trán cô có thể chạm vào trán anh ấy một chút:
- Du Nhiên.
Em đồng ý.
Rất khẽ, Hiểu Linh nhận thấy Du Nhiên sững người.
Anh ấy thật sự hỏi như vậy vì muốn thăm dò cô sao? Nếu như cô trả lời không, thái độ của anh ấy sẽ ra sao đây? Nhưng Hiểu Linh sao có thể làm như vậy được chứ.
Hai người là người yêu, không phải sao? Cùng nhau cũng chính là nước chảy thành sông.
Hiểu Linh hôn nhẹ lên môi Du Nhiên một cái, nhắc lại lời nói của mình:
- Du Nhiên.
Em đồng ý cùng anh… ngay lúc này.
Đôi mắt Du Nhiên nhìn Hiểu Linh sâu thẳm, đáy lòng thở phào.
Cô ấy chấp nhận hắn.
Hiểu Linh vẫn muốn hắn.
Thái độ dường như vô thức mềm mại xuống.
Du Nhiên nhẹ nhàng hôn lên mái tóc, vầng trán, chóp mũi, gò má, nỉ non:1
- Hiểu Linh.
Có thể chỉ gọi tên anh thôi không? Anh luôn thắc mắc tại sao với bọn họ em chỉ gọi tên nhưng riêng anh luôn đầy đủ cả họ và tên.
Em không thích anh như thích bọn họ sao? Gọi anh Nhiên được không?
Hiểu Linh ngẩn người.
Du Nhiên lại nghĩ linh tinh, lo được mất chỉ vì cách xưng hô của cô sao.
Cô khẽ cười đáp:
- Đồ ngốc… anh Nhiên thật sự ngốc.
Em gọi anh đầy đủ cả tên họ chỉ đơn giản vì tên anh chỉ có một chữ, trong khi tên các anh ấy đều là hai chữ.
Nó chỉ là thuận miệng mà thôi, không hề có ý phân biệt gì anh với họ cả.
Du Nhiên mím môi nhìn Hiểu Linh:
- Thật sự là như vậy?
Hiểu Linh dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt ấy mà vo nắn:
- Cố Hiểu Linh em cần thiết phải nói dối chuyện này sao?
Du Nhiên khẽ cười, vòng tay ôm Hiểu Linh bất chợt siết chặt rồi trong giây lát đổi thành tư thế ôm công chúa mà bế bổng cô ấy lên.
Ba bước dài…hắn đặt cô xuống giường, tháo mắt kính đặt ngay ngắn ở gần đó.
Du Nhiên không muốn sự cứng nhắc, lạnh lẽo của chiếc kính ấy chạm lên Hiểu Linh khi hắn cùng cô.
Hiểu Linh chỉ là của riêng hắn lúc này.
Hắn không còn muốn chờ đợi nữa, kéo cô ngồi lên bụng hắn như buổi tối ngày hôm qua.
Đôi bàn tay vội vã thoát đi lớp áo bệnh nhân mà đêm qua chính hắn đã mặc vào cho cô ấy.
Đôi môi ngấu nghiến lấy đôi môi xinh đẹp kia.
Hiểu Linh nhu thuận để cho hắn đòi lấy.
Hắn đói khát tràn vào khuôn miệng cô mà hút lấy thơm ngọt, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương mà kéo về địa bàn của mình.
Bàn tay rốt cuộc cũng được du tẩu trên làn da trần mềm mại như lụa tơ tằm thượng hạng đó.
Vừa thưởng thức sự mềm mại nơi tay, Du Nhiên khẽ nhấn vào một số huyệt đạo trên lưng Hiểu Linh và rồi thành công nghe thấy tiếng hút gió