Sáng chủ nhật, ngay khi nghe Du Nhiên nói Thừa Minh đã tỉnh.
Hiểu Linh vội vã chạy tới phòng bệnh muốn xem thực hư thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy bóng người đang ngồi dựa lưng vào đầu giường mà nhìn ra cửa sổ ấy, cô lại có chút lưỡng lự không biết có nên đi vào không.
Nhưng rồi, Hiểu Linh vẫn quyết định tiến tới.
Cô khẽ gõ cửa ba tiếng rồi nói:
- Thừa Minh… em vào được không?
Thừa Minh nhìn ra thấy Hiểu Linh đã đứng ngoài cửa từ bao giờ thì có phần lúng túng nhưng cũng xen lẫn vui mừng.
Cô ấy vẫn tới xem hắn.
- Em vào đi.
Được sự đồng ý, Hiểu Linh đi thẳng đến bên giường:
- Anh thấy thế nào rồi? Đã khỏe chưa?
Thừa Minh khẽ gật đầu:
- Du Nhiên nói chiều nay anh có thể ra viện.
Ngày mai có thể đi làm.
Hiểu Linh khẽ nhíu mày:
- Ngày mai đi làm.
Không cần thiết phải vội vã như vậy.
Anh nghỉ ở nhà thêm vài ngày đã cho khỏe.
Cố thị em vẫn lo được.
Thừa Minh nhìn Hiểu Linh một hồi đáp:
- Chuyện của em, Du Nhiên đã nói anh nghe.
Anh cần đi làm.
Đám người đó..
anh không thể để bọn chúng ức hiếp em như vậy được.
Anh không sao.
Hiểu Linh mím môi nhìn gương mặt có phần lạnh nhạt của Thừa Minh.
Du Nhiên cũng nói với cô tình hình của Thừa Minh rất tốt, không cần lo lắng gì cả.
Nếu anh ấy đã muốn đi làm để ổn định Cố thị, cô vẫn là kệ Thừa Minh đi.
Chợt sực nhớ ra mình vẫn cầm điện thoại của anh ấy, Hiểu Linh lục túi lấy ra hai chiếc điện thoại đặt lên cạnh giường:
- Điện thoại của anh đây.
Em vẫn giữ từ hôm đó tới giờ.
Thừa Minh cầm lấy chiếc điện thoại công việc đáp:
- Ừ..
cảm ơn em.
Nói rồi, hắn nhấn số gọi cho Lý Dân.
Điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia đã nói:
- Cố tổng gọi tôi? Những thứ cần thu thập ở bữa tiệc tôi đã chuẩn bị xong hết, khi nào đưa cho ngài xem đây?
Thừa Minh nhàn nhạt đáp:
- Là tôi đây.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi reo lên mừng rỡ:
- Cố chủ tịch… anh tỉnh rồi..
ơn trời.
May quá… anh thế nào rồi?
Thừa Minh đáp:
- Chiều nay tôi ra viện, anh đến làm thủ tục cho tôi đi.
Tiện thể mang tới những thứ liên quan đến vụ của Hiểu Linh nữa….
Hiểu Linh trân trân nhìn Thừa Minh… rõ ràng cô ở đây, cũng có thể làm thủ tục ra viện cho anh ấy, đưa anh ấy về nhà.
Nhưng người mà Thừa Minh gọi tới lại là Lý Dân… Hiểu Linh chợt cảm thấy bản thân có lẽ dư thừa rồi.
Cô… không cần thiết nán lại nữa.
Thừa Minh… có lẽ không muốn nói chuyện với cô.
Cổ họng đột nhiên nghẹn ứ… Hiểu Linh đứng vụt dậy rồi đi nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng cánh cửa đóng sầm lại.
Thừa Minh ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng ấy.
Tay nắm chặt chiếc điện thoại… Hắn muốn nhìn thấy Hiểu Linh… nhưng lại sợ khi chỉ có hai người, cô ấy sẽ thốt ra những lời hắn không muốn nghe nhất.
Hãy để hắn xử lý xong chuyện Cố thị đi...!rồi hắn sẽ chấp nhận mọi thứ.
Hắn..
không muốn bản thân mình sụp đổ lúc này.1
***
Ngày chủ nhật giông bão… hàng loạt các tờ báo lớn đăng bài… cánh phóng viên chạy gãy chân để lấy thông tin nóng hổi nhất.
Một loạt động thái của Tần gia từ chối hợp tác trên mọi lĩnh vực với vài gia đình, cá nhân được điểm tên vô cùng rõ ràng.
Bọn họ cũng nói rõ sẽ không bao giờ giúp đỡ hay xem xét phong thủy cho những gia đình này.
Lý do đưa ra là những người kia đắc tội bọn họ.
Tiếp theo sau đó, hệ thống bệnh viện Du Y do nhị thiếu gia Du Nhiên nắm giữ tuyên bố không sử dụng bất cứ dịch vụ, hàng hóa cung cấp từ những gia đình nói trên hay bất cứ công ty nào có cổ phần của bọn họ.
Bệnh viện tuy không nói từ chối những gia đình này đến khám bệnh, nhưng cá