Bác Minh chống tay ngồi dậy một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt Hiểu Linh, chú ý từng biểu cảm cô ấy.
Một tay vươn tới chạm vào gương mặt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của hắn..
đôi khi là những giấc mơ ngọt ngào nhưng cũng có lúc lại là những cơn ác mộng khi cô ấy quay người rời đi.
Bác Minh nỉ non:
- Hiểu Linh..
Em thật sự muốn chuyện này sao? Hiểu Linh, anh sẽ không ép buộc em.
Anh cũng không muốn em ép buộc bản thân mình.
Hiểu Linh cầm lấy bàn tay to lớn kia, khẽ dụi dụi, đôi mắt vẫn không hề né tránh Bác Minh:
- Bác Minh… anh lại quên mất.
Ai có thể ép buộc được em đây? Em thật sự muốn anh.
Bây giờ cho anh lựa chọn.
Hoặc là anh chủ động em phối hợp hoặc là em thuận theo bản tâm đòi lấy.
Đôi mắt Bác Minh rốt cuộc rút đi tia lo lắn không yên, chỉ còn lại ý cười hạnh phúc.
Thật tốt.
Bác Minh đáp:1
- Vậy… anh chọn điều thứ hai… Em muốn bao nhiêu cứ tùy ý đến lấy.
Nếu sau đó vẫn không đủ, anh tự mình đòi hỏi.
Hiểu Linh lườm Bác Minh nhưng môi lại gợn lên một nụ cười:
- Lưu manh… Luật sư các anh luôn nói nước đôi như vậy hả? Đảm bảo quyền lợi bản thân như vậy…
Bác Minh quát nhẹ lên mũi Hiểu Linh sủng nịch:
- Anh đang bảo vệ quyền lợi của thân chủ anh mà..
Cố tiểu thư sao lại phàn nàn anh như vậy.
Hiểu Linh bưng lấy khuôn mặt ấy rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán, lông mày, đuôi mắt, chóp mũi rồi chà miết đôi môi đang khẽ nhếch cười kia.
Mỗi một nụ hôn rơi xuống, Hiểu Linh lại nhẹ giọng nói em yêu anh…
Bác Minh nhắm hờ đôi mắt cảm nhận hơi thở nóng bỏng, những nụ hôn mềm mại lan tràn trên gương mặt..
Bên tai hắn quanh quẩn tiếng yêu thương của Hiểu Linh, tiếng nhịp tim hắn đập rộn rã.
Toàn thân chậm rãi nóng lên.
Hắn khẽ mở miệng để chiếc lưỡi đinh hương kia chui vào khám phá.
Vòm miệng dường như tê dại khi được quét tới… Lưỡi hắn hòa chung cùng cô ấy mà nhảy múa rồi dần bị lôi kéo.
Đầu óc có phần mụ mị…
Hiểu Linh kéo lưỡi Bác Minh đến bên mình rồi mải mê nhấm, hút.
Cô khẽ cắn nhẹ lên nó khiến anh ấy rùng mình.
Một tay vòng ôm lấy cổ, nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy nhạy cảm.
Bàn tay khác vội vàng thưởng thức làn da đàn hồi và săn chắc nơi cơ ngực.
Cô vuốt ve, day, miết hạt đậu đỏ nhỏ bé khiến nó căng cứng, dựng đứng lên… Tiếng thở của Bác Minh nặng dần.
Thứ to lớn phía dưới cũng bắt đầu như có như không chạm vào mông cô.
Bác Minh bị Hiểu Linh chậm rãi thiêu đốt.
Hắn có lẽ chọn sai rồi.
Hắn muốn cảm nhận việc cô ấy chiếm lấy hắn nên mới lựa chọn để Hiểu Linh chủ động.
Nhưng những động tác trêu đùa của cô ấy sắp khiến hắn phát điên nhưng Hiểu Linh vẫn mải mê chơi, nghịch ngợm.
Hắn vươn tay, luồn qua lớp áo sờ vuốt tấm lưng tơ lụa kia.
Cậu bé của hắn đã lớn một vòng.
Bác Minh cố gắng kìm nén bản thân không được vùng lên, áp lực gọi:
- Hiểu Linh…
Hiểu Linh đang vui vẻ liếm láp, chơi đùa với hai h.ạt đậu n.hỏ, nghe tiếng gọi của Bác Minh thì ngẩng đầu nhìn một chút.
Đôi mắt ấy sắc lẹm, không che dấu nổi dục vọng thiêu đốt, đăm đăm nhìn cô như muốn đảo ngược thế chủ động.
Sao có thể nha… cô đang chơi rất vui… Hiểu Linh ngồi thẳng người dậy, vươn tay thoát đi chiếc áo sơ mi ném qua một bên.
Ánh mắt ấy lập tức khóa chặt vào đôi gò bồng đảo cao ngất.
Từ góc nhìn này, cô có thể thấy rõ hầu kế Bác Minh lăn lộn thèm khát..
Rồi với vài động tác, Hiểu Linh tháo nốt chiếc khăn tắm quấn quanh hông anh ấy.
Hai người trần trụi đối mặt.
Hiểu Linh nhấc mình ngồi đè lên cậu nhỏ của Bác Minh.
Nó giống như một cây gậy sắt cứng rắn và nóng bỏng chạm vào cô khiến Hiểu Linh rùng mình phấn khích..
Bên dưới đã ẩm ướt rất nhiều… Cô biết mình đang đùa với lửa… Nhưng cô vẫn muốn làm điều này.
Hông chậm rãi đưa đẩy, chà miết nơi mềm mại ấy lên cây gậy nóng bỏng kia, thấm ướt nó.
Hiểu Linh một tay chống lên ngực Bác Minh, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bản thân rồi nắn bóp đôi gò bồng đảo… Hơi thở như lan..
mị nhãn như tơ..
Cô nhìn Bác Minh khiêu khích… miệng thoát ra những tiếng ngâm nga giết người:
- Ân… Bác Minh… thật thích… Bác Minh… muốn sao? Muốn chạm vào em không?