Thuyết phục được Hiểu Linh, Ngạo Đình vui vẻ hôn lên má cô ấy rồi đi ra ngoài cổng mở cửa, kéo chiếc vali của mình đi vào.
Hiểu Linh đứng chờ Ngạo Đình rồi cả hai cùng vào nhà.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đồ đạc anh để tạm phòng khách nhé.
Tủ quần áo của em thật sự không còn chỗ chứa.
Các anh mua quá nhiều đồ cho em rồi, dùng mãi cũng không hết.
Ngạo Đình không cho là đúng:
- Cái nào em không dùng trong ba tháng thì gọi trợ lý tới dọn đi.
Bọn họ biết chỗ để xử lý những món đồ này nha.
Nhiều khi kinh doanh còn cực kỳ đắt hàng nữa.
Em nghĩ xem tại sao nhiều người giàu vô cùng khó tính nhưng trợ lý của họ vẫn ở lại phục vụ, đơn giản vì những món lợi ngoài lề này.
Hiểu Linh lừ mắt:
- Ở Lăng gia cũng như vậy hả? Tính cần kiệm trong quân đội của anh đâu rồi?
Ngạo Đình nghiêm trang phản bác:
- Sai..
sai..
sai..
Anh chỉ nói chuẩn mực này áp dụng với con gái các em thôi.
Con trai bọn anh bộ suit cũng chỉ có vài kiểu đó, vài loại màu cùng chất vải, mặc đâu cũng giống nhau.
Chưa kể quân nhân bọn anh còn có quân phục được phát một năm bốn bộ, đủ dùng nha.
Hiểu Linh nhìn những trang phục của Ngạo Đình được xếp ngăn nắp trong vali thì ít ra còn chút tin tưởng con người này xuất thân quân ngũ.
Thật tình, tính cách của Ngạo Đình đôi khi như trẻ con khiến cô không thể hình dung nổi người này lại là một thiếu tướng tình báo.
Hoặc có lẽ cuộc sống nhiều mặt đã trở thành thường nhật với anh ấy rồi.
Hiểu Linh phụ anh ấy xếp đồ vào tủ, hỏi:
- Anh đã về thăm ông Quốc, bác Chính và bác Định chưa? Trong thời gian này chẳng phải ở Lăng gia được cảnh vệ canh gác thường xuyên sẽ an toàn hơn sao?
Ngạo Đình lại giở giọng giận dỗi:
- Em lại đang kiếm lý do để đuổi anh về sao?
Hiểu Linh bất đắc dĩ đáp:
- Không có..
Em chỉ lo cho anh thôi.
Ngạo Đình mỉm cười, lặt thái độ như lật sách:
- Anh có về thăm nhà đợt trước.
Hôm qua ông nội gọi báo an toàn rồi mới dám tới nhà em.
Anh muốn được ở bên em nhiều một chút, bù đắp khoảng thời gian kia.
Thật sự có những lúc nhớ em đến không thể nào chợp mắt được.
Hắn vừa kể lể vừa kéo Hiểu Linh vào lòng một lần nữa, hít hà khí tức chỉ của riêng cô ấy.
Tâm thật bình yên..
Ngạo Đình lầu bầu:
- Để giữ bí mật, anh không được mang điện thoại cá nhân, cũng chẳng dám mang bên mình bất kỳ thứ gì dính dáng tới em.
Lúc nhớ cũng chỉ có thể chậm rãi nghĩ về những khoảnh khắc ở cạnh em..
Thật là dày vò.
Hiểu Linh..
em có từng nhớ anh đến mất ngủ không?
Hiểu Linh im lặng trong giây lát rồi thành thật đáp:
- Em không… Thật xin lỗi.
Giấc ngủ của em rất tốt… đặt mình liền ngủ mất.
Công việc cũng bận rộn nên rất mệt..
chỉ muốn ngủ thôi.
Nghe giọng nói thành thật pha chút áy náy của Hiểu Linh làm Ngạo Đình bật cười.
Hắn nghe Bác Minh kể lại vì sợ cô cả ngày vì hắn mà lo lắng không yên, cả đám bọn họ luôn cố dành nhiều thời gian bên cạnh Hiểu Linh.
Cố Thừa Minh còn ném cho cô ấy cái chức Tổng giám đốc của Cố thị bắt đi làm khiến Hiểu Linh bận rộn tới tối mắt, than trời trách đất cũng vô ích.
Hiểu Linh là người thích làm cá mặn ai ai cũng biết nhưng lại cũng là