Hàn Như Tuyết nhìn lại đồng hồ thấy mình đến sớm mười lăm phút thì bất giác thở phào.
Đã rất lâu cô không phải đi tiệc cùng Cố chủ tịch nhưng sự ám ảnh về tính đúng giờ của ngài ấy vẫn khiến Như Tuyết có phần sợ hãi.
Cô sợ bản thân đến muộn hơn giờ hẹn sẽ làm đối phương khó chịu.
Cố tổng được mọi người mệnh danh là Cố chủ tịch phiên bản nữ khi làm việc trong Cố thị thì hẳn là một số tính cách đều giống nhau.
Như Tuyết lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra soi lại dung nhan.
Cô vốn gọi đồ xong định đứng dậy đi vào WC tu chỉnh trang dung.
Nhưng rồi lại nghĩ biết đâu Cố tổng đến sớm thì sao? Cô ấy tới mà không thấy cô thì có chút không hay lắm.
Vì vậy, Như Tuyết lại ngồi yên tại chỗ.
Thật sự dù chưa từng giao tiếp nhưng cô có chút sợ hãi, hồi hộp khi sắp phải đối diện với Cố tổng.
Chiếc xe dừng lại ven đường.
Hiểu Linh với tay tháo dây đai an toàn rồi quay sang Ngạo Đình:
- Em vào đây.
Anh về đi, không cần chờ em đâu.
Cũng không biết lúc nào em về nữa.
Ngạo Đình cười dáp:
- Em cứ đi đi, không phải lo cho anh.
Hai người tạm biệt nhau rồi Hiểu Linh cũng xuống xe, đi vào tiệm cà phê theo lời hẹn.
Ngạo Đình nhìn Hiểu Linh đi khuất thì tìm một chỗ đậu xe.
Hắn đeo lên tai một thiết bị gì đó, khuôn miệng vẫn mỉm cười.
Hiểu Linh không cho hắn vào không có nghĩa là hắn không thể biết chuyện gì xảy ra bên trong đó.
Hắn có chút tò mò không rõ có chuyện gì liên quan đến Bác Minh mà Hàn Như Tuyết phải hẹn riêng Hiểu Linh nên đã thả một thiết bị nghe lén trong túi cô ấy.
Hiểu Linh bước vào quán nhỏ, đảo mặt một lượt thì cũng tìm thấy người cần tìm.
Cô rảo bước tới bên.
Như Tuyết vừa thấy Hiểu Linh tới thì vội vã đứng dậy:
- Cố tổng… cô tới rồi.
Hiểu Linh khẽ mỉm cười gật đầu chào lại nói:
- Chị gọi tôi Hiểu Linh là được.
Tôi cũng không phải là Tổng giám đốc của Cố thị nữa.
Chị hẹn tôi nơi công cộng như vậy không sợ bị cẩu tử chụp được sao?
Hàn Như Tuyết nhớ tới lần đầu tiên gặp Hiểu Linh chính là khi cô và Nhã Luân bị cẩu tử bám đuôi phải đi mỗi người một hướng.
Cô gái ấy khi đó yếu ớt, mảnh mai giờ đã khác trước rất nhiều, nhưng thần thái lạnh nhạt ấy lại chưa từng thay đổi.
Như Tuyết đáp:
- Cũng không có gì.
Tôi quen rồi.
Chỉ là lần đó liên quan đến danh tiếng của Nhã Luân nên mới cần tránh né như vậy.
Chị… tôi hẹn cô ra đây không làm phiền đến cô chứ.
Hiểu Linh gọi đồ xong cũng quay lại đáp:
- Không phiền.
Đợt này tôi khá rảnh rỗi.
Không biết lần này chị hẹn tôi ra đây là vì chuyện gì?
Hàn Như Tuyết mím môi, sắp xếp những câu nói trong đầu rồi quyết định nói hết mọi thứ:
- Thực ra… lần gặp mặt này là anh Kiến Hào đề nghị tôi.
Hiểu Linh có chút nhíu mày khó hiểu.
Kiến Hào? Hoắc Kiến Hào? Anh ta đề nghị như vậy để làm gì? Hiểu Linh tuy nghĩ rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng cũng không nói gì, tiếp nhận đồ uống từ nhân viên, im lặng lắng nghe.
Như Tuyết lén nhìn Hiểu Linh thấy thái độ cô ấy rất bình thường thì có chút thở phào tiếp tục:
- Nhã Luân rất rất nhiều lần với đủ mọi cách thức dò hỏi bác Bá Chi tại sao lại phản đối chuyện của Bác Minh và cô như vậy nhưng đều không có kết quả.
Gần đây, phản ứng của bác ấy còn dữ dội hơn nữa, chỉ cần anh ấy nhắc tới Bác Minh hay cô đều khiến bác Bá Chi nổi giận.
Bác ấy… bác ấy còn từng nói nếu hai người kết hôn thì xem như không có đứa con là Bác Minh.
Vì chuyện này Nhã Luân rất khó xử, mà tôi cũng suy nghĩ nhiều.
Anh Kiến Hào đã nhận ra tôi có tâm sự nên gặn hỏi.
Hiểu Linh..
thật xin lỗi.
Tôi biết là tôi không nên đem chuyện riêng tư của Âu Dương gia nói ra bên ngoài.
Nhưng tôi cũng chỉ có ý tốt.
Như Tuyết bất giác rụt cổ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Cố Hiểu