Lăng Hạo Ninh có chút ngạc nhiên khi hai nam nhân kia dễ dàng rút lui, "nhường" lại Hiểu Linh ngày hôm nay cho hắn như vậy.
Nhưng mà...!thôi kệ đi.
Hắn vui vẻ cầm lại bó hồng, đưa tới trước mặt cô ấy:
- Hôm nay dành thời gian cho anh được chứ, Hiểu Linh?
Hiểu Linh có chút bất đắc dĩ.
Nhưng cũng không từ chối nữa:
- Anh chờ em một lát.
Em đi thay đồ và trang điểm.
Hạo Ninh nhanh chóng nói:
- Để anh trang điểm cho em đi.
Thật lâu lắm rồi không được trang điểm cho em đó.
Hiểu Linh lừ mắt, đáp:
- Anh trang điểm cho em có một lần thôi.
Thời gian cách đây cũng không lâu lắm đâu.
Hạo Ninh liền trưng ngay khuôn mặt tội nghiệp, tay ôm ngực giả bộ đau đớn:
- Người ta nói: xa người yêu một ngày như cách ba thu...!Tính ra phải mấy chục năm anh không được gặp em nha.
Người ta nhớ là đúng rồi mà.
Nhìn khuôn mặt ấy làm Hiểu Linh không khỏi phì cười.
Hạo Ninh lúc nào cũng như vậy.
Luôn có thể dễ dàng khiến cô cười vui vẻ bởi dáng điệu giả bộ tội nghiệp đó.
- Rồi rồi.
Anh hơn em mấy chục tuổi rồi đó.
Vậy lên phòng em đi.
Em thay đồ một chút.
Hiểu Linh không ngại Hạo Ninh trong phòng khi cô thay đồ bởi đơn giản "tủ" quần áo của cô là một căn phòng nhỏ rồi.
Thừa Minh lạnh giọng xen vào:
- Đi chơi về sớm một chút.
Tối anh sẽ ngồi chờ em về đấy.
Hiểu Linh trong lòng lặng lẽ phun tào...!Các bậc phụ huynh luôn như vậy phải không? Trước đây ba mẹ cô cũng vậy.
Đi chơi đâu thì 10h tối cũng phải có mặt ở nhà rồi.
Luật không bao giờ thay đổi cho dù cô luôn là con ngoan trò giỏi.
Ân....!luật này chỉ tha bổng chút hôm giao thừa.
Cơ mà hôm đó cô lại đi cùng gia đình...!nên cũng không tính là đi chơi với bạn nhỉ.
Cô gật đầu với Thừa Minh:
- Ân..
Em sẽ về trước 11 h.
Thừa Minh cắn răng, nói:
- Quá muộn.
Em đi ngủ lúc 11 h cơ mà.
Về 11 h, tắm rửa xong thì mấy giờ mới ngủ?
Cô cười cười đứng dậy, vỗ vai Thừa Minh chút trước khi dẫn đường lên phòng:
- Đùa anh đó.
Em sẽ về lúc 10 h nha.
***
Khi chờ Hiểu Linh thay đồ.
Hạo Ninh nhìn quanh căn phòng xem có gì mới không.
Hắn nhìn thấy mấy cuốn sách đặt ở đầu giường, hẳn là Hiểu Linh đang đọc mấy cuốn này.
Cầm lên thì hóa ra là mấy cuốn về lịch sử quân sự khá nổi tiếng, trong đó có cuốn Điêp viên X6.
Hạo Ninh có chút khựng lại.
Hắn bây giờ chỉ là một vỏ bọc của Lăng Ngạo Đình.
Hiểu Linh liệu có chấp nhận sự lừa dối này không? Cô ấy không nói dối cũng đồng nghĩa với việc cô ấy không thích bị lừa dối.
Lòng tin, tình cảm mà hắn dày công gây dựng với Hiểu Linh sẽ ra sao khi cô ấy biết sự thật về thân thế của hắn đây.1
Bất chợt, tiếng động từ căn phòng quần áo của Hiểu Linh khiến Hạo Ninh hồi thần.
Hắn từ tốn đặt mấy quyển sách xuống, nhìn về phía tiếng động.
Hiểu Linh mặc một chiếc váy màu xanh ngọc nhạt dài quá đầu gối kết hợp với đôi bông tai và chiếc lắc tay ngọc bích.
Hạo Ninh cười trêu ghẹo:
- Nha...!mát lịm...!Một cảm giác rất yomost!
Hiểu Linh cau mặt nghiêm túc lại có chút phân vân:
- Không giỡn với anh.
Em mặc vậy ổn chứ? Em thấy khá xuyệt tông với chiếc sơ mi của anh nên cố ý chọn nó.
Hạo Ninh tâm đột nhiên ngọt lịm.
Làm sao bây giờ.
Hiểu Linh luôn nhàn nhạt.
Đột nhiên ngọt lên như vậy sẽ khiến hắn bị bệnh tim mất.
Đồ đôi...!tông xuyệt tông nha....!Hạo Ninh đầu gật như bổ củi, nhấn mạnh:
- Em rất xinh..
đặc biệt xinh khi mặc đồ đôi với anh nha..
Hay lát nữa chúng ta đi mua bộ đồ tình lữ? Ân..
quyết định như vậy.
Hạo Ninh vừa nói vừa kéo tay Hiểu Linh để cô ngồi xuống bên bàn trang điểm, thành thạo lôi ra bộ mỹ phẩm của cô để bắt đầu công việc.
Ân..
thật nhớ cái cảm giác được ở gần Hiểu Linh