Giờ em có thể nói cho chị biết vì sao em lại làm việc cho tên đó dù không muốn
Tại sao tôi phải nói cho chị biết trong khi tôi chả biết gì về chị nhỉ?
Em có thể giữ im lặng nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc em không muốn đi cùng bọn chị thoát ra khỏi cánh rừng này.......Mà em cũng biết em không thể thoát khỏi đây một mình mà cô cười cười nói
Được thôicậu bé nhìn vào khoảng trung vô tận và bắt đầu hồi ức lại khoảng thời gian ở đây
Từ lúc tôi có nhận thức thì tôi đã ở cánh rừng này.....sống trong sự ghẻ lạnh, thậm chí hằng ngày phải chịu những trận đồn roi vô cớ của những người lớn hơn mình ở làng. Vào năm tôi khoảng 6 đến 7 tuổi thì vô tình biết được mình là 1 đứa con hoang của Lăng gia. Lúc đó Lăng gia đâu có lớn mạnh như bây giờ nhưng nó cũng được xếp vào hạng thượng lưu, người đứng đầu Lăng gia là Lăng Khanh hồi đó ông ta nổi danh là một người đào hoa, đã lên giường không biết với bao nhiêu cô gái và tất nhiên cũng có mẹ tôi. Mẹ tôi bà khi đó cũng chỉ là một người hầu trong Lăng gia vào một đêm bà bị ông ta dụ dỗ bằng những lời ngon tiếng ngọt, cũng là đêm đó bà vô tình mà có được tôi, lúc đó bà lại ngây thơ tin rằng ông ta sẽ chịu trách nhiệm với bà cưới bà về làm vợ và cũng cho tôi một cái danh. Đâu ai ngờ khi đó ông ta biết chuyện lại ngay lập tức sai người giam bà lại đợi đến lúc sinh xong ném tôi vào ngôi rừng rậm đáng sợ này. Có điều hầu như tất cả những đứa con hoang đều bị ném tới đây, chúng có một số phận là sống tới chết ở đây hoặc đã thành con mồi cho động vật cho khu rừng này. Năm đó sau khi ném tôi vào đây thì lúc đó ông ta đã bị chính đứa con hoang của mình-Lăng Hạo giết chết. Sau đó anh ta dần dần thay đổi Lăng gia và đưa Lăng gia lên thành vị vô cùng cao như bây giờ........mấy ngày trước anh ta đã tìm tới tôi và nói nếu muốn sống sót thì hãy làm theo lời anh ta là dẫn các người tới đây sau đó thả nhện đã thuần phục hắn ra
Khi nghe đứa trẻ chỉ khoảng 11-12 tuổi mà đã phải trải qua nhiều gian khổ như vậy mọi người chỉ biết hướng ánh mắt thương cảm tới thằng bé nhưng nó chỉ hừ lạnh và nhìn sang cô và Hàn Thương thì khá ngạc nhiên vì trông mắt cô vẫn cong cong lên một đường như vừa nãy mà trong mắt không có chút xíu nào gọi là thương cảm cả, còn hắn- Hàn Thương thì vẫn vậy trong mắt không cảm xúc như vừa mới gặp. Đứa bé vẻ mặt tò mò hỏi cô:
Chị không thấy hoàn cảnh tôi rất đáng thương sao
Hoàn cảnh đáng thương thì có thể mạnh mẽ hay làm cho chúng ta cơm ăn được sống trong nhung lụa chắc Cô vẫn cười nhưng trông mắt lại là một vẻ băng lãnh đến khó tả
Tôi có thể đi theo chị không Nhìn đứa trẻ kiên cường trước mặt mình cô lại thấy dường như có thể thấy mình ở trong đó vậy
Được thôi, tuy không biết hồi trước em tên gì nhưng từ nay em sẽ tên Lam Ly Cô nói một cách bá đạo
Sau đó cô quay sang Hàn Thương và nói:
Chúng ta không nên để họ chờ lâu
Uk Anh nhìn cô nói
Cô búng ấn vào một chiếc vòng