Tô Quỳ lạnh mặt nhìn hai người kia khóc lóc bị siết hai tay ra đằng sau rồi kéo đi ra ngoài. Cô từ từ ngáp một cái, một giọt nước mắt trong suốt đọng trên mi như không muốn rơi xuống làm người trìu mến.Chủ nhân của thân thể này mấy hôm trước đi ra ngoài đẹp thanh cùng với Phùng Thanh Thanh. Không ngờ lại gặp đám đối thủ một mất một còn kia. Đám tiểu thư kia tất nhiên phải châm chọc mỉa mai nàng một lần.Phùng Yên Nhiên lại táo bạo dễ giận, trong lúc xô đẩy thì cả người và xe đều ngã xuống hồ hoa sen. Lúc được vớt lên chỉ còn thở thoi thóp.Có lẽ do oán hận và chấp niệm của nàng quá sâu nên Tô Quỳ tới đây.Cốc ma ma thấy cô ngáp một cái, dáng vẻ làm người yêu mến, tim bà nhũn ra, cả khuôn mặt đều cười thành đóa hoa cúc.Có lẽ trong mắt người khác Phùng Yên Nhiên là hỗn thế ma nữ không hơn không kém, tính cách độc ác máu lạnh. Nhưng trong mắt ma ma nuôi lớn cô thì điểm nào cũng tốt!Vì thế, Cốc ma ma ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hiền từ nói: “Đại tiểu thư mới vừa tỉnh lại thân thể còn suy yếu, lại nằm một lát nữa nhé?”Vừa tỉnh lại đã náo loạn một lần, Tô Quỳ cũng hơn mệt thật. Huống chi cô còn chưa biết phải đối xử với Cốc ma ma như thế nào nên thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu, “Được.” Rồi sau đó lại giống như tới chuyện gì đó làm cho sắc mặt thay đổi, hung tợn nói với Cốc ma ma, “Trừng phạt hai nha đầu kia thật nặng cho ta, làm cho các nàng biết ta không phải dễ chọc!”Cốc ma ma vội vàng gật đầu, trấn an, “Đại tiểu thư đừng tức giận, ta lập tức đi bẩm báo cho lão phu nhân, chắc chắn phải nghiêm trị hai tiện nhân này.”Bà còn dịch dịch góc chân cho cô rồi mới vội vàng đi.Trong phòng đột nhiên trở nên im ắng.Tô Quỳ rũ mắt suy nghĩ, muốn dùng thân thể đi đứng không tốt này thay đổi số phận của Phùng Yên Nhiên là điều cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, trên thế giới này, không phải