Phủ Thái sư từ khi bắt đầu nhận được chiếu thư đã chuẩn bị đâu vào đấy. Thật ra đúng hơn là trong phủ từ lão phu nhân, Phùng thái sư tới di nương thiếp thất đều hiểu rõ.Đặc biệt là trong phủ có ba vị tiểu thư thì có hai vị là con xủa Tứ di nương. Mấy ngày nay đều đắc ý ngẩng cao cằm đi.Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ đã sớm được Tứ di nương nhờ Phùng thái sư mời ma ma trong cung dạy dỗ, biết rõ những quy củ lễ nghi trong cung.Ngược lại là Phùng Yên Nhiên, bởi lí do thân thể nên bị xem nhẹ.Dù sao tất cả mọi người đều viết vị đại tiểu thư này sẽ không được chọn.Chỉ chớp mắt thôi mà đã tới ngày mùng ba tháng tám - ngày tú nữ vài cung.Lão phu nhân hòa ái đưa cô lên xe ngựa, bà khẽ xoa đầu cô giống như Tô Quỳ không phải vào cung mà chỉ là đi chơi một chuyến, rất nhanh thôi sẽ trở về vậy.“Nhiên Nhi phải ngoan ngoãn nhé.” Lão phu nhân cuối cùng chỉ nói với cô một câuTô Quỳ cười híp măng mắt rồi gật đầu, “Dạ! Con biết rồi!”Cô khẽ liếc về phía Phùng thái sư và Tứ di nương cách đó không xa. Họ đưa Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ lên xe ngựa, cẩn thận dặn dò làm đôi mắt cô không nhịn được mà tối sầm lại.Tô Quỳ lập tức rũ mắt xuống giấu đi sự trào phúng bên trong. Phùng thái sư này cũng thật sự lạnh nhạt, Phùng Yên Nhiên đúng là kẻ ngốc, đều bị làm lơ thành như vậy mà còn mong muốn có được tình thương của cha.Lão phu nhân thấy Tô Quỳ như vậy cũng chỉ có thể thở dài. Bà xua tay không nói gì, hiển nhiên là không làm gì được.Phùng Tranh vẫn luôn im lặng đứng trước phủ nhìn Tô Quỳ chăm chú thấy thế, ánh mắt lóe lóe.Nhìn cô ngoan ngoãn làm nũng với lão phu nhân, lúm đồng tiền trên má ngọt như rót mật. Nhìn cô tha thiết nhìn phụ thân nhưng lại không chiếm được một chút chú ý mà thất vọng tủi thân.Không biết vì sao hắn lại cảm thấy có chút đau lòng. Nhớ tới những chuyện một tháng qua Tô Quỳ làm giống như đã thật sự thay đổi.Cuối cùng Phùng Tranh vẫn nâng bước tới gần xe ngựa rồi khẽ xoa đầu cô như lão phu nhân lúc nãy,