*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: Ami CuteoVậy làm nữ nhân của ta đi!
Cùng ta ở lại địa ngục…..
Hơi thở điềm mỹ của nàng sớm đã làm hắn mê loạn, đầu lưỡi bá đạo thăm dò vào cái miệng thơm nho nhỏ của nàng, liếm mút mật ngọt và truy đuổi cái lưỡi đinh hương chạy trốn khắp nơi kia.
Hắn muốn nàng, muốn nàng, hiện tại liền muốn nàng!
Lam Tí Ngọc dùng sức hôn Chu Mẫn, đầu lưỡi quấy đảo phấn lưỡi của nàng câu triền ra thanh âm tình cảm mãnh liệt, hắn liếm mút hôn sâu Chu Mẫn cho đến khi nàng thở dốc liên tục, đôi môi vốn đỏ bừng phấn nộn lại nhiễm thêm vài phần màu sắc.
Cánh môi bị hôn, hơi thở quen thuộ nóng cháy lấp đầy toàn bộ khoang miệng của nàng, nước bọt trong suốt như sợi tơ chảy xuống theo khóe miệng đang điên cuồng giao triền của hắn và nàng.
“Đau……” Chu Mẫn nhăn chặt mày, Lam Tí Ngọc mạnh mẽ mút vào khiến nàng có cảm giác sắp cry, nàng muốn thối lui nhưng lại bị bàn tay to sau gáy có định, mắt đẹp vì hơi đau đớn mà long lanh hơi nước, đáng thương nhìn nam nhân thô lỗ trước mắt!
Thấy bộ dáng nàng kinh hãi, Lam Tí Ngọc buông ra môi nàng, đầu lưỡi liếm nhe dấu răng hắn để lại trên cánh môi nàng, đôi tay hắn nâng lên khuôn mặt gần trong gang tấc, ôn nhu nhìn chằm chăm chú nàng, dùng giọng điệu trầm thấp gọi: “Mẫn Nhi! Muội muội của ta……”
“Hoàng…. Hoàng huynh, ngươi…. Sao ngươi…. Sao ngươi có thể…Ta…. Ta là muội muội ruột của ngươi a! Chúng ta làm như vậy là không đúng ~” Chu Mẫn không dám tin tưởng nhìn nam nhân bởi vì nụ hôn vừa rồi nên đã chặt chẽ đè người nàng + đang khống chế hai tay của nàng đặt trên đỉnh đầu nàng mà đau khổ mở miệng nói, đương nhiên đây là gải bộ, phải lừa gạt cả chính bản thân mình thì mớ có thể lừa gạt được người khác, cho nên Chu Mẫn cũng đang phát huy năng khiếu diễn xuất ẩn giấu trong người nàng.
“Ta biết… Nhưng ta muốn ngươi, ta cũng đã chọn ngươi! Lam Mẫn, ngươi đã được định là nữ nhân vủa Lam Tí Ngọc ta!” Lam Tí Ngọc vừa nói vừa cuối đầu, muốn hôn lên đôi mô mềm mại khiến hắn mất khống chế kia thêm lần nữa.
Chu Mẫn rất muốn trực tiếp để hắn thực hiện được nhưng nhớ tới tính cách của nguyên chủ trước kia, nếu như quá dễ dàng để Lam Tí Ngọc có được nàng thì hắn cảnh giác nên nàng nghiêng đầu né tránh nụ hôn này, đồng thời cũng làm cho ánh mắt Lam Tí Ngọc càng thêm sâu thẳm. Trong khi Chu Mẫn đang âm thầm dắc ý mình vận động tế bào và động tác nhạy bén, 484 ở trong đầu nàng nhìn hết cảnh tượng này lại lấy tay che mắt ~
484 thầm than, không đành lòng nhìn thêm nữa bởi vì nó đã có thể đoán đã có thể đoán trước được rằng vị ký chủ này của nó sẽ vì mọi người mà trình diễn một màn kết quả sống không bằng chết!
“Haha! Hoàng muội, ngươi dám trốn sao, ngươi né tránh. Ngươi đã nói là chỉ cần ta không rời khỏi ngươi, ngươi sẽ nguyện ý làm tất cả những gì ta muốn sao?! Là tự ngươi nói nhưng hiện tại ngươi lại dám né tránh! Có phải ngươi cảm thấy ta thực ghê tởm hay không? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi cảm thấy ta ghê tởm thì ta cũng sẽ không buông ngươi ra, ta không cần ngươi làm chuyện gì khác, ta chỉ cần ngươi làm nữ nhân của Lam Tí Ngọc ta, nữ nhân của ta……” Nhìn nàng vẻ mặt phòng bị, nghiêmg đầu né tránh mình, ánh mắt hắn tràn đầy điên cuồng.
Không xong, Chu Mẫn có loại cảm giác không ổn, tại sao nàng lại cảm thấy nam chủ có vấn đề về thần kinh nha, có phải nàng là hơi quá mức hay không a! Chu Mẫn cảm thấy hình như nam chủ hiện tại có chút kỳ quái. 484, ngươi mau ra đây, chúng ta thương lượng một chút, nếu không thì làm nam chủ uống thuốc trước được không a?!
Chu Mẫn một chút cũng không rời nhìn chằm chằm Lam Tí Ngọc, đề phòng hắn có bất kì động tác thô bạo nàng, nàng không muốn bị cưỡng hiếp a, nàng ngoan ngoãn phối hợp còn không được sao?
“Muội muội ~ Mẫn Nhi, ngươi đang sợ ta phải không? Ngươi đang sợ ta? Vì sao? Có phải Hoàng huynh đã làm sai gì hay không ~ đúng vậy, là lỗi của ta rồi, ngươi nhất định cảm thấy quan hệ lúc này của chúng ta là đại nghịch bất đạo đi! Nhưng Lam Tí Ngọc ta không để ý. Ở Lam quốc, chỉ cần ta muốn, mặc kệ là cái gì ta nhắm trúng thì ta cũng sẽ có được, bao gồm cả ngươi……”
Chu Mẫn hết nói nổi nhìn hắn, hắn đều dành hết lời để nói rồi, nàng phải nói gì
nha! Bây giờ nàng cũng không dám nói gì đoa kích thích hắn, nam chủ không bình thường, Hệ thống không online, thật nguy hiểm a!
Hơn nữa, nàng là một nữ nhân yếu đuối dễ dàng bị đẩy ngã nha! Đã bị dồn đến đường cùng, với tính cách yếu đuối thì nàng nên nói gì? Đương nhiên là dục cự còn nghênh……. À, không phải! Là vô lực phản kháng…….
“Ca ca, ngươi đừng như vậy, ta sẽ sợ ~” Chu Mẫn thật cẩn thận học cách nói chuyện của Lam Mẫn nhưng Lam Tí Ngọc lại hung hăng cắn một ngụm ở trên cổ nàng, đau đến mức nàng rất muốn mắng mẹ nó (chửi tục) a ~
Tên thần kinh rối loạn cuồng biến thái này tự dưng sao lại cắn nàng a?
484 lúc này mới vui sướng khi người gặp họa mở miệng nói: “Chúc mừng ký chủ đã khai phá thành công gương mặt mà nam chủ che dấu, nam chủ đã hắc hóa! Thỉnh ký chủ làm nam chủ khôi phục bình thường ~ Cố lên! Ráng đi ~ ta sẽ ở đằng sau cắm nến cầu nguyện cho ký chủ ~”
” Quắt đờ heo?! Hắc hóa…… Vì sao nam chủ không đi con đường Tổng tài bá đạo mà lại chọn đi phong cách hắc hóa cuồng bạo a! Không cần nha, nam chủ thế giới này thật đáng sợ, ta phải về nhà ~” Chu Mẫn thật sự sắp điên rồi, vì sao không ai nói cho nàng biết là nếu kích thích nam chủ quá độ thì hắn sẽ hắc hóa a! Sớm biết như vậy thì nàng đã không làm ra vẻ rồi tìm đường chết thế này a~
“Hoàng muội ~ đừng rời khỏi ta, nếu ngươi tính toán rời đi ta, ta nhất định sẽ làm cả đời không xuống giường được, ta sẽ chặt đứt hai chân ngươi, trói ngươi lại bên cạnh ta, một tấc cũng không rời…..” Đầu lưỡi ướt nóng của Lam Tí Ngọc liếm mạnh vành tai của Chu Mẫn khiến nàng nổi cả da gà.
Chu Mẫn dở khóc dở cười, thả lỏng thân thể, “Hoàng huynh, ta sẽ không rời đi, ta sẽ không rời đi ngươi ~ ngươi đừng làm ta sợ……”
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, ta muốn ngươi, ngươi cảm nhận được sao? Ta nhớ ngươi đến điên cuồng ~” Lam Tí Ngọc dùng hạ thể hung hăng va chạm chỗ hoa huyệt của Chu Mẫn khiến nàng ngưỡng thân thể ra sau, rên rỉ một tiếng, “Không, đừng….. Hoàng huynh, thật kì lạ…..”
Đối với Lam Tí Ngọc mà nói tiếng rên rỉ áp lực của Chu Mẫn chính là mị dược mạnh mẽ nhất, hắn dùng một bàn tay túm lấy hai tay Chu Mẫn, tay khác lại chậm rãi trượt từ cái cổ duyên dáng của nàng xuống dưới. Hắn mò vào áo váy nàng rồi cầm nhũ thịt tròn trịa rồi tàn nhẫn chà đạp.
“Dừng tay! Ngươi không thể…. Hoàng huynh…….” Nàng dục cự còn nghênh cọ xát khiến côn thịt của hắn càng thêm sưng to đau đớn, rõ ràng là vặn vẹo ngăn cản hắn nhưng lại giống như cố ý đưa nhũ nhịt tròn trịa mềm mại vào trong bàn tay to của hắn, mặc hắn xoa nắn, tùy ý đùa bỡn.
Lam Tí Ngọc một tay xé rách rèm che đầu giường xong trói tay Chu Mẫn lại, đôi tay bị trói lên cao làm Chu Mẫn cứng còng thân thể trong nháy mắt, thật muốn khóc nha, nàng không muốn bị trói a!
Hai tay Lam Tí Ngọc chống ở hai ben người Chu Mẫn, một bàn tay yêu thương chậm rãi vuốt ve từ khuôn mặt trắng nõn kiều nộn xuống, hắn ngừng thở nhìn thân thể trần truồng mềm mại dần dần lộ ra do bị chính tay mình cở bỏ đai lưng lửa đỏ, quần áo tán loạn, làn da nàng tromg suốt trắng nõn, hai cái bánh bao phập phồng trước ngực, đầu vú phấn hồng đứng thẳng đang không ngừng kích thích thị giác hắn.
“Hoàng huynh, không… Dừng lại…… Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ngươi cởi trói cho ta trước….. Chúng ta từ từ nói chuyện……” Chu Mẫn sốt ruột mà vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi sự khống chế vủa hắn nhưng đôi tay bị trói ở trên đầu giường khiến nàng hết nói nổi, nàng không muốn thừa nhận hắn xâm chiếm trong tình trạng này a ~ cảm giác như không có quyền chủ động nga! Đây không phải là phác gục mà là bị ăn a ~