*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: Ami CuteoTrên đỉnh núi tuyết, Lam Tí Ngọc ôm thi thể cứng đờ đã dần dần lạnh băng. Hắn ngồi đần độn, chật vật và tiều tụy nhưng động tác ôm Lam Mẫn dị thường mềm nhẹ giống như người trong lòng ngực không phải đã chết mà chỉ là ngủ thôi!
Nhưng vết máu đã biến thành màu đen trên quần áo khiến tất cả mọi người biết – nữ nhân nhu nhược đi theo Lam Tí Ngọc xâm nhập chiến trường và cuối cùng không tiếc dùng mạng sống để bảo vệ đế vương chính là vị Công chúa duy nhất của Lam quốc!
Và nàng đã chết…..
Nhưng chuyện mọi người nhìn và hiểu rõ nhất chính là vị Công chúa đã chết đi này lại là người còn quan trọng hơn cả mạng sống của đế vương Lam quốc. Nhìn xung quanh mặc dù đã rửa sạch vài nghìn cổ thi thể và vết máu nhưng vẫn không thể che dấu được mùi máu tươi nồng đậm phát ra từ trong không khí.
Những người đi theo Lam Tí Ngọc và mai phục ở nơi này đều biết- ngày hôm đó, vị đế vương đạm mạc vô tình quạnh quẽ nhất của bọn họ giống như một kẻ điên. Hắn ôm nữ nhân đã tắt thở rồi tuyệt vọng khóc kêu. Nữ nhân kia liền nghĩa vô phản cố ngay lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng đã đỡ mũi tên dính độc bắn về phía Lam Tí Ngọc.
Nhưng nữ nhân kia có đoán trước được chuyện này hay không? Mũi tên kia không chỉ muốn mạng sống của chính nàng mà còn làm vị đế vương của một thế hệ vì cái chết của nàng mà biến thành điên cuồng a?
Ngày hôm đó, rất nhiều người đều chết, không chỉ có người của địch quốc mà còn có người một nhà. Những tên thị vệ không thể bảo vệ tốt Lam Mẫn đều bị Lam Tí Ngọc chém như chặt dưa, một kiếm một mạng người, tàn nhẫn vô tình như Tu La lệ quỷ. Đến khi giết đỏ cả mắt, cũng đau đỏ mắt! Thẳng đến khi Lam Tí Ngọc ngã xuống chết ngất, người hầu phía sau mới dám xuất hiện nâng hắn từ trong núi thi thể và biển máu ra ngoài.
Nhưng Lam Tí Ngọc sau khi tỉnh lại càng thêm đáng sợ. Khi hắn từ trong đống người chết tìm được thi thể của Lam Mẫn thì áo váy nàng sớm bị máu tươi nhiễm hồng. Còn bộ trung y màu trắng Lam Tí Ngọc mặc đã tràn đầy vết máu khi ôm Lam Mẫn. Hắn ôm nàng lên đỉnh núi tuyết rồi ngồi xuống. Ngồi liền 3 ngày!
Hắn không ăn không uống, không ngủ không động đậy khiến người khác khi nhìn vào liền phát hiện hắn rất đau lòng tuyệt vọng và xung quanh thân thể hắn tràn ngập tử khí giống như người chết không phải là Lam Mẫn mà là Lam Tí Ngọc hắn.
“Thứ nhất, ta muốn ngươi thống nhất tam quốc rồi trở thành vương giả tuyệt đối, sau đó coi giang sơn như sính lễ đến rước ta! Thứ hai, ta muốn ngươi sau khi thống nhất tam quốc phải tìm được Thiên Tơ tằm và Tu La hoa rồi vì ta mà làm ra chiếc váy cưới độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Thứ ba, huyết thống của chúng ta đã định sẵn chúng ta không thể có con, vậy nên ta muốn ngươi bồi dưỡng ra một người kế thừa Lam quốc giống như ngươi, tuyệt đối không thể để giang sơn rơi vào tay người khác họ! Ta muốn sau khi chết vẫn là Thái Hậu, là thê tử của Lam Tí Ngọc ngươi!”
“Nếu ngươi không đáp ứng ta, ngươi và ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể gặp nhau ở dưới hoàng tuyền!”
Trái tim Lam Tí Ngọc đã đau đến mức mất hết cảm giác. Bên tai giống như xuất hiện ảo giác, trong đầu tất cả đều là những ký ức ngọt ngào gắn bó như keo sơn khi ở biên cảnh vài ngày cùng với Lam Mẫn và khi nàng cố chấp bắt hắn phát ra lời thề. Hắn vốn cảm thấy câu vĩnh viễn không thể gặp nhau ở dưới hoàng tuyền chỉ là hoang đường nhưng hiện tại khi nhớ lại, vì sao hắn lại cảm thấy trào phúng như thế?
Vì sao cảm giác hạnh phúc lại đột nhiên biến mất làm người ta không kịp phòng ngừa?
Ngày hôm đó, khi Lam Mẫn đột nhiên lao tới, trái tim của hắn liền cảm thấy có điềm xấu nhưng hắn không có một tia phòng bị. Nhìn nàng ngã xuống trước mặt mình, hắn cũng chưa thể kịp phản ứng từ trong cơn hoảng sợ. Không có một câu tiếc nuối, không có một câu nhắn nhủ nào, nàng đi rất dứt khoát, một chút cũng không giống nàng…..
Chờ hắn kịp phản ứng lại, nàng vẫn không
tỉnh lại. Trái tim hắn đau đến mức khó có thể hô hấp, mỗi một khi đập đều mang theo sự hò hét tuyệt vọng và co rút đau đớn.
Ngoài việc giết mấy người khiến.Lam Mẫn đau, hắn không biết nên làm thế nào để giảm bớt cảm giác thống khổ xuyên tim nứt phổi kia. Mỗi lần hô hấp đều mang theo sự tuyệt vọng hít thở không thông. Ngày hôm đó trên đỉnh núi tuyết đặc biệt đáng sợ, khắp nơi đều là máu, đập vào mắt đều là bóng tối giống như tất cả ánh sáng và sự ấm áp tính cả trong không khí đều bị người rút đi nhanh chóng!
Trừ bỏ giết người, trong đầu hắn đều trống rỗng. Thẳng đến khi trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác co rút đau đớn, trước khi nhắm mắt, hắn nhìn Lam Mẫn lẳng lặng nằm ở bên kia giống như đang ngủ, vì sao trái tim hắn lại đau như vậy? Vì sao hạnh phúc biến mất nhanh như vậy?! Ngươi hận ta như vậy sao?
Đêm đó, hắn mơ một giấc mộng. Chuyện xảy ra trong mộng rất giống thực. Lam Tí Ngọc nhìn mình trong mộng lạnh nhạt, tàn nhẫn đối đãi với nữ nhân mình yêu nhất rồi nhìn nữ nhân xa lạ khác tra tấn Lam Mẫn thành quỷ và sau đó lại trở thành một thành viên trong hậu cung của nữ nhân ghê tởm kia và chắp tay nhường giang sơn của Lam quốc nàng ta……
Sau khi bừng tỉnh, hắn không dám ngủ tiếp bởi vì sợ bản thân mình trong mộng và lời hò hét tuyệt vọng cuối cùng trước khi chết của Lam Mẫn. Cả hai cái đó làm cả người hắn giống như rơi vào hầm băng. Đó không phải là hắn, hắn sẽ không đối xử như vậy với Lam Mẫn! Đó không phải hắn…… Không phải……!
Vì bất an, Lam Tí Ngọc giống như phát điên đột nhiên tỉnh lại từ trong sơn hôn mê, sau đó hắn điên cuồng tìm thi thể của Lam Mẫn rồi ôm nàng ngồi suốt ba ngày……
Địa điểm hắn và Lam Mẫn gặp nhau rất giống trong mộng nhưng Lam Mẫn lại biến thành một nữ nhân khác, là nữ nhân làm hắn ghê tởm ở trong giấc mơ!
Suốt ba ngày, những việc đã từng làm Lam Tí Ngọc có chút nghi hoặc cũng dần rõ ràng. Lời thề kia, lời thề không thể để Lam quốc rơi vào trong tay người khác……
Lam Tí Ngọc càng thêm ôm chặt thi thể của Lam Mẫn: “Vì sao suốt ba ngày, thân thể của ngươi vẫn không có độ ấm…… Lam Mẫn, giấc mộng kia có phải là……” Kiếp trước của chúng ta hay không?!
Người không tin tưởng quỷ thần như hắn đột nhiên cảm thấy thế giới thật rộng lớn, thật sự là việc lạ gì cũng có bởi vì lời than tuyệt vọng của Lam Mẫn trước khi chết trong giấc mộng: “Ta hận các ngươi! Nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, vĩnh viễn không chiếm được những thứ ngươi muốn, tất cả……”
Những lời này như một ma chú gắt gao quấn lấy Lam Tí Ngọc. Lam Tí Ngọc ôm thi thể đã xanh trắng của Lam Mẫn rồi một hồi giận một hồi khóc, một hồi cầu xin một hồi bi thống giống như một kẻ điên: “Lam Mẫn, đây là sự trừng phạt ngươi dành cho ta? Mong muốn trừng phạt ta làm ngươi mang theo hận ý trọng sinh. Để trả thù việc ta nhiều lần vứt bỏ ngươi nên lúc này ngươi lựa chọn chủ động ném ta trước rồi chọn một thế giới ta không thể dễ dàng đến? Lời thề không đạt được yêu cầu liền đời đời kiếp kiếp không thể gặp nhau kia làm ta sợ. Là thật đó, đặc biệt là từ sau khi ta thấy cảnh trong mộng giống như kiếp trước, ngươi bảo ta phải làm thế nào để sống ở trong thế giới không có ngươi?! Sống như chết, muốn chết cũng không được…… Ngươi còn ác hơn so với ta!”
Càng nói, cả khuôn mặt của Lam Tí Ngọc đều chôn ở bên gáy của Lam Mẫn. Hắn co ro thân mình rồi run rẩy lợi hại, sau đó đột nhiên ngửa đầu thét một tiếng tê tâm liệt phế: “Lam Mẫn!”