Màn đêm tối tăm bắt đầu bao trùm khắp nơi, một vài loài thú đêm đã bắt đầu cuộc săn mồi của mình. Ngôi nhà nhỏ bên bãi đá gần Mũi Rồng cũng đã chìm trong giấc ngủ như bao ngôi nhà khác. Nhưng rồi lại thấp thoáng hai bóng người bước đi thật vội vã và bước vào trong nhà. Cái dáng người lén lút ấy như đang sợ sệt bị ai đó phát hiện thật không hợp với hai vị thiếu gia họ Đinh tí nào. Đúng là chuyện đời thất thường không ai có thể đoán trước.
"Ai?"
Nghe tiếng động Đinh Tử Toàn hỏi lớn rồi lao vào tấn công những kẻ đột nhập mặc dù không thấy gì. Đinh Duật Luân vội bật dậy bật công tắc đèn ngay cạnh ghế sô pha, nơi anh đang nằm. Nhưng rồi hai người họ khựng lại nhìn những vị không mời mà đến đầy ngạc nhiên. Duật Luân đi đến gần lo lắng lên tiếng hỏi họ, ánh mắt lại nhìn về phía căn phòng của Như Băng. Anh biết Tử Lăng rất yêu cô gái nên có lẽ khi nghe cô bị bệnh nên đã lập tức đến đây. Thật không ngờ tình yêu lại có sức mạnh sai khiến người ta như thế, dẫu biết là có nguy hiểm nhưng vẫn đâm đầu vào như con thiêu thân.
"Tử Lăng, Tử Văn ... Sao hai người lại ở đây? Có ai nhìn thấy hai người không vậy?
"Còn phải hỏi nữa sao, tất nhiên là vì tiểu thư rồi đúng không? Với lại cũng đã nửa đêm rồi chắc không còn ai canh chừng chúng ta đâu."
Tử Toàn khoác tay lên vai hai gã bạn nói, vẻ mặt trầm tư ban chiều đã biến mất trả lại cho anh sự vui vẻ, hoạt bát thường có. Anh biết lần này hai chàng trai trở lại chỉ vì cô gái đang ngủ ở phiá bên trong. Mặc kệ họ đến đây vì lí do gì chỉ cần được gặp hai người họ anh rất vui, dù gì cũng là bạn bè thân thiết của nhau mà. Khi nghe cô gái nói hai người họ bị người ta tấn công anh đã rất lo lắng nhưng nhìn họ khỏe mạnh, lành lặn như thế anh đã yên tâm lắm rồi. Đúng là ở hiền thì gặp lành mà.
"Cô ấy thế nào rồi?"
Chàng trai mỉm cười gượng gạo nhìn họ hỏi với cái vẻ mặt sốt sắn, đầy lo lắng. Phải, lần này anh đến đây chỉ vì lo lắng cho cô gái, nhớ thương cô nhưng anh cũng đến để thăm những người bạn, những người đã cùng anh trải qua sinh tử để bảo vệ Cung gia. Anh rất biết ơn khi họ đang làm những việc chống lại chủ nhân của mình, người đã cứu vớt cuộc đời của họ, ban cho họ một cuộc sống có tiền tài, địa vị để giúp anh được bên cạnh người con gái mình yêu. Những người bạn thật đáng trân trọng.
"Khỏe hơn lúc sớm nhiều rồi, cậu vào thăm cô ấy đi."
Duật Luân chậm rãi nói, môi nhếch lên để lộ một nụ cười mỉm. Anh biết có lẽ Tử Lăng đang rất muốn gặp Như Băng, mấy người bọn anh không nên cản trở chàng trai lại như thế nữa. Hãy để anh vào trong gặp cô gái, gặp người thương yêu dấu để thỏa nỗi nhớ suốt một tuần qua. Hơn nữa hai chàng trai phải rời khỏi đây trước khi trời sáng nếu không mọi chuyện sẽ lọt đến tai Cung chủ tịch. Khi đó chắc chắn ông ta sẽ dành hình phạt nặng nề nhất cho anh vì dám lừa dối và làm trái lời ông. Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì e rằng ba người bọn anh và cô gái cũng không tránh khỏi tai ươn này. Đã cùng nhau sát cánh chiến đấu bao lâu nay, làm sao các anh có thể bỏ mặt anh không lo chứ. Tất cả đều xuất phát từ chữ tình nghĩa trong con người các anh.
"Được rồi, tớ vào thăm cô ấy một lát, Tử Văn đợi tớ tí nhé."
Tử Lăng vỗ nhẹ vào vai Tử Văn nói rồi quay người bỏ đi, những bước chân thật vội vàng. Ba chàng trai nhìn theo anh rồi mỗi người lại chìm trong những suy nghĩ, những nỗi buồn của riêng họ. Tử Văn rất muốn vào thăm Như Băng nhưng lại không muốn chen ngang cuộc gặp mặt hiếm có của họ. Dù đã cố gắng kìm chế lòng mình, kìm chế tình cảm của mình nhưng anh không có cách nào cản ngăn mình ngừng quan tâm đến cô cả. Đơn giản vì tình cảm mà anh dành cho cô không phải tình bạn thông thường, nó còn hơn cả tình bạn và người ta thường gọi nó là ... Tình yêu.
"Kéttttt..."
Tiếng cánh cửa