Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

Lục hoàng tử


trước sau

Từ một sát thủ thời hiện đại, xuyên trở về thành một hoàng tử bất tài vô dụng của cả một đất nước, đã thế còn mang trong mình một bí mật động trời (trai giả gái), cô cứ nghĩ sau khi mình được hồi sinh lại lẽ ra phải hạnh phúc, thảnh thơi hơn, ai ngờ đâu rắc rối cứ tự tìm đến cô, thật là phiền hết chỗ nói! Các nữ chính trong các bộ truyện xuyên không mà cô đọc qua rõ ràng ai xuyên không cũng không trở thành hoàng hậu thì cũng là phi tần được sủng ái nhất, còn cô thì lại trở thành một tên bất tài, có lúc cô cũng tự nghĩ có lẽ cô phải xem lại cách ăn ở của mình mới được, chắc kiếp trước đã giết quá nhiều người nên bây giờ phải trả giá a. (Nghiệp quật đó con:))

Trong căn phòng quen thuộc của mình, Minh Nguyệt đăm chiêu suy nghĩ một cách miên man. Đêm qua đã phải ngủ muộn, giờ thực sự cô cũng chỉ muốn lăn quay trong cái giường ấm áp mà đánh một giấc ngon lành, chỉ là chẳng hiểu sao cô lại chẳng thể nào ngủ được. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi hồng nhếch lên một chút, đôi mắt phượng bỗng lóe lên một tia sáng lạnh, vậy là cô đã chắc chắn được kẻ đã làm hại "nguyên chủ", chỉ là cô vẫn chưa có cơ hội để tiếp xúc với ả ta.

"Điện hạ, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị rồi, người có muốn ăn luôn không ạ?"

Hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Ngọc, xong cô cũng lập tức quay lại trạng thái bình thản ban đầu. Ngẫm lại thì hôm qua chuyện của cô với Tiểu Ngọc cuối cùng cũng giải quyết xong, cũng đỡ hơn được một chuyện phiền phức. Chỉ là bây giờ nhìn một Tiểu ngọc không còn vướng bận, sợ sệt nữa, có khi còn vui vẻ hơn bình thường không hiểu sao khiến cho cô có cảm giác không quen cho lắm. Rồi cô nói:

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừm, ta biết rồi. Với cả hôm nay bày ngự thiện ở ngoài sân đi, ở lâu trong phòng quá cũng không tốt"

Dù hơi ngạc nhiên vì những gì điện hạ vừa nói, nhưng Tiểu Ngọc cũng cho qua, dù sao điện hạ nhà cô tính tình chuyển biến bất thường sao cô lại khồng biết chứ. Chỉ đáp lại một câu:"Dạ vâng" rồi cô cũng đóng cửa lui ra ngoài. Trả lại sự yên tĩnh ban đầu cho căn phòng.

Trong hậu viện, chiếc bàn đá được kê ngay ngắn ở chính giữa, bên trên là bữa ăn sáng với đầy đủ tất cả các món, xung quanh là bốn chiếc ghế đá xếp theo bốn hướng. Quả nhiên lựa chọn ăn ở ngoài là đúng đắn, lâu rồi cô cũng không được tận hưởng cái cảm giác thật sự bình yên, nhẹ nhõm như thế này. Những cơn gió lạnh hiu hiu thổi qua các tán cây, lay động vườn hoa giấy đỏ thắm, những bông hoa giấy như những đốm lửa đỏ rực phấp phới trong tụm cây, giống như muốn thì thầm gì đó mà không thể, chỉ có thể đung đưa những cánh hoa đỏ thắm của mình, làm nổi bật cả một vườn hoa buổi sáng sớm.

"Tiểu Ngọc, Tiểu Anh, ra đây ngồi"

Cả hai tì nữ đang đững bỗng ngơ ngác trước câu nói của Minh Nguyệt. Điện hạ mời các cô cùng ngồi ăn ư? Các cô không có nghe nhầm chứ? Từ trước tới nay làm gì có chuyện cả chủ tử và nô tì cùng ngồi trong một bàn ăn? Cả Tiểu Ngọc và Tiểu Anh há hốc mồm nhìn nhau như vẫn chưa thể tin được rồi cùng nhìn
lên người đang đứng đối diện với mình, mong chờ một câu giải thích chính đáng.

Có vẻ như cũng hiểu được hai người kia đang suy nghĩ cái gì mà Minh Nguyệt liền thở dài một tiếng rồi nói:

"Hai em không có nghe lầm. Lại đây, ngồi xuống với ta. Ai, nhanh lên nhanh lên, lề mề quá đó"

Bối rối một hồi rồi cả hai cũng chịu ngồi xuống. Chỉ là...

"Điện hạ à, người khác xưa quá đó". Tiểu Anh rụt rè nói, giống như đang nói với một người nào đó đã xa cách nhiều năm mà vẫn e sợ điều gì đó.

Bình thản cầm tách trà trên tay rồi nhấp một ngụm, Minh Nguyệt chậm rãi hỏi:

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Khác chỗ nào?"

"Ưm... cái này...". Trong khi Tiểu Anh đang suy nghĩ thì Tiểu Ngọc từ nãy giờ vẫn ngồi im bây giờ bỗng cất tiếng:

"Chính là về tính cách"

Giống như vừa mới được giải đáp một bài toán khó, Tiểu Anh liền liên tiếp gật gật đầu:

"Đúng vậy đúng vậy, chính là tính cách, giống như một người khác vậy"

"Ý em nói ta là giả mạo". Cô biết thể nào trước sau gì vấn đề này cũng phải trả lời, không bằng nhân cơ hội bây giờ lợi dụng luôn một thể, đỡ cho khỏi về sau lại có lời ra tiếng vào. Cô cũng khá ấn tượng về Tiểu Ngọc, rất tinh tế, sắc sảo, liền có thể nhận ra cô có điểm gì khác, mà cũng hiển nhiên thôi, sau chuyện tối hôm qua, cô cũng đã làm cho Tiểu Ngọc bất ngờ không ít. Mỉm cười với hai người đang bối rối trước mặt mình, cô nói:

"Đừng hoảng, thật ra sau chuyện tai nạn lần trước, ta thấy mình quá kém cỏi rồi, nên mới muốn cố gắng thay đổi chính mình"

"Thì ra là như vậy, điện hạ của bây giờ cũng không phải là không tốt, phải không Tiểu Ngọc?"

"Ừm ừm"

Vậy là một khoảng tường ngăn cách giữa chủ và tớ đã được phá bỏ, giờ đây ba người trong hậu viện lúc này đã có thể cởi bỏ được sự ràng buộc giữa họ với nhau, vui vẻ nói cười giống như người một nhà vậy.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rôm rả nói chuyện một hồi lâu rồi bỗng một tì nữ nhẹ nhàng bước vào, lời nói có ý cẩn thận:

"Kính thưa điện hạ, Lục hoàng tử đến". Chỉ nói có một câu như vậy nhưng cũng đủ làm trấn động bầu không khí vui vẻ lúc này, tì nữ nói xong cũng không đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi chỉ thị.

Minh Nguyệt sau khi nghe xong cũng chỉ nhếch môi, thật không ngờ vị hoàng đệ này của mình sớm không tới muộn không tới lại tới nay vào lúc này. Quả nhiên hôm nay là một ngày may mắn của cô a.

"Mời vào đi"

Nhìn nét mặt của Tiểu Anh và Tiểu Ngọc cũng không thấy họ ngạc nhiên là bao. Có vẻ vẻ như Thất Minh (Lục hoàng tử) đến đây không ít lần. Lúc trước cũng nghe Tiểu Ngọc nói Thất Minh là một người hiền lành, tốt với "nguyên chủ", thật làm cô có không ít tò mò a~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện