Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Bắp cải


trước sau

Buổi tối khi lái xe đưa Mộ Cẩm Ca và Rượu trắng về nhà, Hầu Ngạn Lâm đem toàn bộ suy đoán của mình nói ra.

anh dừng xe dưới nhà, mở ngọn đèn vàng nhàn nhạt trong xe, dùng di động đăng nhập vào mail của nhà hàng, mở phần thư mà 1012 gửi đến cho một người một mèotrên xe xem, nói: “Chính là lá thư này, anh chỉ xem được phần đầu, khi Chu Diễm tiến vào, chữ trong thư đều trở thành mã hóa.”

Mộ Cẩm Ca cầm lấy di động, nhìn chằm chằm vào màn hình, nhíu mày không nói gì.

Rượu trắng nhìn thoáng qua, lập tức đem mắt dời đi, cười cười: “Ha ha, Đại ma đầu,anh còn chuẩn bị mật thư cho ta sao, ha ha ha.”

Hầu Ngạn Lâm nghiêm mặt nói: “Rượu trắng, tao biết hiện tại mày khó lòng tiếp nhận chuyện này. Nhưng tao thật sự không có gạt mày, cũng không trêu chọc mày, hy vọng mày có thể đối mặt với sự thật.”

“không không không, đầu óc của Đại ma đầu anh luôn luôn rất lớn.” Rượu trắng khôngkhỏi chạy vào lòng Mộ Cẩm Ca, rúc người vào người cô, giọng điệu có chút cứng nhắc, “Tôn chỉ của hệ thống chúng ta chính là mang đến hạnh phúc và thành công cho túc chủ, sao cuối cùng lại có thể thành tu hú chiếm tổ chim khách, cướp lấy thân thể của túc chủ? Chuyện này, chuyện này chẳng phải là quá bẩn thỉu sao?”

Hầu Ngạn Lâm nhìn nó, hỏi: “Tôn chỉ? Tao hỏi mày, là ai định ra tôn chỉ này?”

Rượu trắng nâng cao giọng, vội vàng biện giải: “Đây là ý thức đầu tiên của mỗi hệ thống khi được sinh ra, cũng giống như loài người các anh khi sinh ra là phải uống sữa!”

Nhưng Hầu Ngạn Lâm chỉ bình tĩnh nói: “nói cách khác, mày cũng không biết là ai hướng bọn mày cái ý niệm này.”

một tay Mộ Cẩm Ca cầm di động của Hầu Ngạn Lâm, một tay để sau lưng Rượu trắng, cúi đầu ôn nhu nói: “Rượu trắng, năm ngoái khi tao vừa nhặt được mày, tao đã hỏi qua hệ thống bọn mày đến từ đâu, mày nói rằng không thể nói, vì sao?”

Giọng Rượu trắng nhỏ lại: “Vì đó là cơ mật.”

Mộ Cẩm Ca lại hỏi: “Mày có thể không nói với chúng tao, nhưng bản thân mày có thậtsự biết không?”

“Ta đương nhiên biết.” Rượu trắng ngẩng đầu lên, “Hệ thống chúng ta đều là…”

nói tới đây nó ngưng bặt lại.

… là cái gì?

Nó cư nhiên không nhớ nổi!

Vì từ trước đến giờ đều tin tưởng đây là điều tuyệt mật cao nhất, cho nên chưa từng đitìm hiểu, đem chuyện này vứt qua một bên, chỉ biết là tồn tại một bí mật không thểnói cho bất kỳ ai.

Rượu trắng hoàn toàn ngây người, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.

Hầu Ngạn Lâm nhìn thấy biến hóa của nó, chậm rãi nói: “Theo như tao đọc được, hệ thống kia cũng là đến cuối cùng mới biết được chuyện xâm chiếm thân thể của Kỷ Viễn, cho nên, khi nó phát hiện mình bắt đầu xâm chiếm thân thể túc chủ mới gây ra chuyện bi thương như vậy.”

Mộ Cẩm Ca tiếp lời: “Làm túc chủ, Kỷ Viễn có thể đã nhìn ra hệ thống sớm có mưu đồ, cho nên cuối cùng mới xảy ra tranh chấp lớn như vậy sao?”

Hầu Ngạn Lâm gật đầu: “Đúng, anh đoán sở dĩ Kỷ Viễn lựa chọn nhảy lầu tự sát, hơn nữa là trong tình trạng cực kỳ tồi tệ mà ra đòn sát thủ như thế, vì cậu ta không muốn giao tặng thân thể cho 1012 – “kẻ lừa gạt”, dù sao cuối cùng cũng là chết, không bằng làm cho 1012 cũng không có được thân thể mình, cùng nhau đồng quy vu tận.”

Rượu trắng lẩm bẩm: “Sao lại có thể như vậy…”

Hầu Ngạn Lâm vuốt đầu nó, nói: “hiện tại cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, nếu muốn xác minh, chúng ta phải đi tìm hệ thống trong người Chu Diễm.”

Rượu trắng nhìn về anh: “Nó biết sao?”

“Rượu trắng, mày không thấy rất kỳ lạ sao?” Hầu Ngạn Lâm phân tích cho nó nghe, “Bản thân hệ thống bọn mày đã là sự bí ẩn, không biết ai tạo ra bọn mày, nhưng lại xuất hiện quy tắc cho hệ thống, vì sao lại định ra quy định đó; đến tột cùng là nó đãgặp phải chuyện gì, vì sao nó không đi tìm túc chủ cho chính mình, vì sao muốn đoạn Chu Diễm? Nếu có thể phạm quy, tất nhiên nó biết chuyện bọn mày không biết.”

Rượu trắng cụp tai xuống: “Cho đến bây giờ ta… cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó.”

Mộ Cẩm Ca ôm chặt nó, nói: “không trách mày. Nếu không phải chuyện phát triển đến mức này, rất ít người có thể nghĩ sâu theo hướng đó, giống như lúc đầu tao gặp mày, cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó.”

“Rượu trắng, cứ thoải mái đi, nếu thật sự như thế, vậy thì mày cũng là trong họa được phúc.” Hầu Ngạn Lâm an ủi nó, “Hệ thống của Kỷ Viễn nói hâm mộ mày, là bởi vì mày kí túc trên cơ thể một con mèo, khối thân thể này không tồn tại ý thức như một con người, mày không hại bất kỳ ai, mày rất an toàn, người chung quanh mày cũng rất an toàn.”

Trầm mặc trong một lát, Rượu trắng ngửa đầu nhìn Mộ Cẩm Ca: “Nhưng Tĩnh ca ca là đại lý túc chủ của ta, có thể có chuyện gì không?”

Nghe nó nói như vậy, trong lòng Hầu Ngạn Lâm cũng căng thẳng.

Mộ Cẩm Ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cô trầm giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, tao không có việc gì đâu, dù sao mày cũng không ký túc trên cơ thể tao, mày khôngcó khả năng xuất hồn xâm chiếm thân thể tao, đúng không?”

Giọng Rượu trắng như muốn khóc: “Vạn nhất…”

“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng chủ động tìm hệ thống của Chu Diễm để có câu trả lời.” Hầu Ngạn Lâm nhướng mày, bắt đầu cân nhắc, “Nhưng làm cách nào để tìm nó ra? Nếu không, Chu Diễm sẽ biết chuyện của Rượu trắng…”

Ngay tại lúc này, đột nhiên Rượu trắng cảm giác được dị động, vì thế cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lơ đãng nhìn qua điện thoại trên tay Mộ Cẩm Ca.

“Tĩnh ca ca!” Nó sợ hãi kêu lên, “cô nhìn điện thoại của Đại ma đầu.”

Nghe nó nói như vậy, vốn đang lâm vào suy nghĩ, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca đồng thời di chuyển tầm mắt, nhìn lên màn hình di động, vừa lúc nhìn thấy một màn khiến người ta cứng lưỡi!

Chỉ thấy những dòng mã loạn xạ trên lá thư đang chuyển động, giống như đang được tẩy xóa, cuối cùng một đoạn ký tự được sắp xếp lại, thành một đoạn văn hoàn chỉnh – 

“Mộ tiểu thư, nếu có thời gian, 12 giờ trưa ngày mốt có thể mời cô đến Chu Ký dùng cơm không? Dĩ nhiên, hoan nghênh cô mang theo con mèo kia.

Tôi nguyện ý đem hết những điều tôi biết nói cho cô.”

*

Hai ngày sau, Mộ Cẩm Ca mang theo Rượu trắng đến chỗ hẹn.

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, cô được dẫn vào một phòng riêng của Chu Ký, vàkhông ngoài dự kiến, Chu Diễm đã ngồi chờ sẵn nơi đó. 

– chính xác mà nói, đó cũng không phải là Chu Diễm.

“Chu Diễm” ngồi trên ghế, không có đứng dậy, chỉ làm một tư thế mời, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, giọng khách khí: “Mộ tiểu thư, cứ ngồi tự nhiên.”

Mặt Mộ Cẩm Ca không chút thay đổi nhìn hắn, sau đó ngồi ở vị trí gần cửa nhất, vừa hay đối diện hắn.

“không cần cảnh giác với tôi như vậy.” Chu Diễm cười cười, ngũ quan không có gì thay đổi, lại như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hắn di chuyển bàn đồ ăn phong phú trước mặt, “Những món này là tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị trước, canh chuẩn thời gian cô sẽ đến, bằng không cả bàn đồ ăn ngon này sẽ lạnh mất.”

Mộ Cẩm Ca chăm chú nhìn hắn, nói: “anh là hệ thống của Chu Diễm.”

Là lời khẳng định chứ không phải là hỏi.

“Chu Diễm” vẫn thản nhiên cười, không vì thân phận bị vạch trần mà bối rối, ngược lại vô cùng hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, nếu cô không tiện xưng hô, cô có thể gọi tôi là Vô Hình, đây là tên một người nào đó đặt cho tôi.”

Mộ Cẩm Ca: “Người nào đó?”

“Phải nói từ đâu đây…” Vô Hình nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Mộ tiểu thư, cô vừa ăn vừa nghe tôi nói đi, Mèo tiên sinh cũng vậy, những món này ngươi cũng có thể ăn.”

Rượu trắng trừng to hai mắt, lông
mèo đều dựng đứng lên, oán hận nói: “Tên khốn! Lúc trước ngươi mạnh mẽ đem ta bức ra, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó! Ngươi quên rồi hả!”


Vô Hình nhìn nó, nói: “Chẳng lẽ ngươi không nên cảm ơn ta sao?”

“Gì?”

“Nếu không phải ta chiếm vị trí của ngươi, người dùng thân thể Chu Diễm hôm nay chính là ngươi, ngươi có thể chấp nhận chuyện này sao?”

“Đúng, ta không thể.” Ngày hôm qua Rượu trắng đã suy nghĩ rất nhiều, “Nhưng ngươi đừng nói như mình xả thân vì người khác vậy, lúc trước ngươi bắt tay cùng Chu Diễm mạnh mẽ đem ta bức ra, căn bản không hề lo lắng cho sự tồn vong của ta, nếu khôngphải vừa lúc có con mèo chết nằm dưới lầu bị ta đụng trúng, có thể ta đã bị tan thành tro bụi.”

không nghĩ tới Vô Hình cười khẽ một tiếng: “Tan thành tro bụi thì có sao đâu?”

Rượu trắng tức giận, nói: “Ngươi nói gì?”

Vô Hình lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, “Chúng ta vốn không nên tồn tại, nếu có thể tồn tại thì là may mắn, không thể tồn tại thì cũng không có gì đáng tiếc.”

Mộ Cẩm Ca mở miệng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Hệ thống đến tột cùng là gì?“

Vô Hình múc một chén canh cho cô, không nhanh không chậm nói: “Tôi cũng khôngbiết hệ thống là thế nào, cũng không biết ai tạo ra chúng.”

Rượu trắng mới không tin: “Vậy ngươi hẹn chúng ta đến đây làm gì?”

“Ta không biết rõ về chuyện của hệ thống…” Vô Hình để muỗng xuống, “Nhưng ta biết chuyện của “chúng ta”.”

Mộ Cẩm Ca nhạy bén bắt giữ thông tin quan trọng: “Các ngươi không phải là hệ thống?”

Vô Hình vuốt cằm: “Đúng, chúng tôi không phải là hệ thống chân chính, mà là giả hệ thống.”

Rượu trắng xuy một tiếng, nói: “Càng nói càng quá đáng, ý của ngươi chúng ta đều là hàng nhái sao?”

“Miêu tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện sao? Nếu ngươi thật sự là một hệ thống, vì sao ngôn hành cử chỉ đều càng có xu hướng nhân tính hóa.” Vô Hình đột nhiên đặt câu hỏi, “Ngươi hãy nhớ lại giọng điệu và lối suy nghĩ của mình khi ban đầu ký túc trên người Chu Diễm, rồi nhìn lại bản thân mình bây giờ, cũng giống như chuyện mỗi người đều không nhìn ra mình béo lên hay gầy xuống khi mỗi ngày tự mình soi gương, vì sự thay đổi của ngươi là một quá trình tích lũy, cho nên ngươi và người chung quanh sẽ không nhận ra sự biến đổi, nhưng một khi ngươi đối chiếu với hình ảnh ban đầu của mình, ngươi sẽ thấy có bao nhiêu chênh lệch.”

Lời này của hắn đã khiến Rượu trắng hoàn toàn đứng hình.

Rượu trắng rất muốn phản bác vì chịu ảnh hưởng của con mèo mày, nhưng nó nhớ tới khi mình còn trên người Chu Diễm cũng có suy nghĩ như thế, mà khi bị Chu Diễm bức ra khỏi thân thể một thời gian, nó rõ ràng không có túc ký trên cơ thể người nào,không chịu sự quấy rầy của túc chủ, nhưng lại cảm nhận được sự khó chịu. 

– đúng rồi, khi đó nó còn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là một hệ thống, vì sao lại giống như con người, cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa theo bản năng còn ý thức rõ ràng cảm giác đó gọi là đau lòng.

Giống như mấy ngày trước, rõ ràng là lần đầu tiên nó nằm mơ, lại nghĩ cũng khôngcần nghĩ đã biết đó được gọi là “nằm mơ”, không có nghi ngờ gì, nếu không phải Tĩnh ca ca hỏi, nó cũng không ý thức đến đây là lần đầu nó thể nghiệm cảm giác nằm mơ là thế nào.

nói là càng ngày càng giống mèo, thì nó càng ngày càng giống người thì đúng hơn.

Nhưng vì sao lại thế? 

Vô Hình thấy nó không nói gì, mới than nhẹ - 

“Bởi vì, chúng ta vốn là con ngươi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện