Hình ảnh cô ta đoan trang nhã khí, vừa thấy liền biết nàng xuất thân cao quý, mặc dù nàng xuất thân như vậy nhưng trên người cũng không có cái loại này cao cao tại thượng lánh đời tiên tử như Liên Hoa, khí thế lăng nhân hơi thở.
Dung mạo nữ tử đoan trang nhã nhặn, vừa thấy liền biết nàng có cực tốt hàm dưỡng, tiểu thư khuê các phong phạm làm người nhìn thấy đều sinh hảo cảm.
- Chào mọi người! May quá bọn ta đến vừa kịp lúc gặp đoàn người Lãnh thần bổ ở nơi đây.
Liên Hoa tiên tử nở nụ cười tươi như hoa.
Nàng cất giọng oanh vàng thỏ thẻ:
- Giới thiệu một chút đây là truyền nhân của phái Nga My danh tiếng!
Liên Hoa tiên tử cười sởi lởi đem bên người nữ hài tử giới thiệu cho Lãnh Huyết và mọi người được biết.
Tất cả đều ôm quyền chào đón cô ta và đoàn đệ tử phái Nga My.
Cô gái trông chừng tuổi cũng chỉ xấp xỉ như Tiểu Long Nữ mà thôi nhưng so sánh với Long cô nương thì nữ nhân này có vẻ thành thục ổn định nhiều hơn.
Còn nói về độ xinh đẹp thì cả hai mỗi người mỗi vẻ không thể nào diễn tả được.
Một người mang nét thanh lãnh cự người ngàn dặm tựa như thiên tiên giáng phàm còn một người đoan trang nhã khí động lòng người.
Đệ tử của Nga My! Lý Mạc Sầu không khỏi vì vậy mà động dung.
Nàng trước kia hành hiệp trong giang hồ đã nghe danh tiếng phái Nga My từ lâu.
Nó là một trong ngũ nhạc kiếm phái.
Thực lực không hề thua kém các đại phái như Võ Đang, Hoa Sơn, Tuyết Sơn, Côn Lôn.
Thậm chí còn cao hơn Trường Hạo Tông một bậc.
Liên Hoa tiên tử mỉm cười giới thiệu tiếp:
-Đây là đại đệ tử của phái Nga My.
Cô ta tên là Chu Chỉ Nhược.
Lần này tiến tới Ngàn đời môn hộ cô được sư phụ Diệu Tuyệt sư thái phân công dẫn đội.
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt xấu hổ khi nghe Liên Hoa tiên tử giới thiệu khoa trương như vậy.
Nàng nhẹ giọng trách:
-Tỷ tâng bốc ta hơi quá rồi đó!
Sau đó, Nàng thành thục ổn trọng, nho nhã, ở bị so với chính mình tuổi còn nhỏ Liên Hoa Tiên Tử như thế đánh giá, nàng cũng không khỏi mặt phấn nóng lên, nhưng nàng vẫn là khéo léo hào phóng, tiến lên tiếp đón, mỉm cười mà nói:
-Chu Chỉ Nhược phái Nga My, may mắn quen biết mọi người, thật là vinh hạnh.
Lãnh Huyết cũng mỉm cười, nói:
-Có thể nhận thức cô nương như vậy xinh đẹp, ta thật là cao hứng hết sức.
Nghe danh cô nương đã lâu nay được gặp thật là cửu ngưỡng.
Tất cả đều nói chuyện với nhau vui vẻ.
Bốn nữ gặp nhau đều rất khăng khít.
Cười đùa vô tư làm không khí trở lên sinh động hẳn lên trong hành lang âm u của cổ thành.
Tiểu Long Nữ tính tình ít nói nhưng cũng mỉm cười đáp lời Liên Hoa và Chu Chỉ Nhược.
Hai nàng luôn miệng khen làn da của Long cô nương thật bạch thật sáng.
Du Hương, Lãnh Huyết và Nhiếp Phong bắt đầu cảm thấy mình như người thừa.
Lúc này, Liên Hoa tiên tử mới để ý đến mọi người sao vẫn đứng nơi đây.
Nàng tròn mắt đẹp hỏi:
-Ủa? Mọi người không tiến vào bên trong mà vẫn nán lại chờ ai nữa hả?
Lãnh thần bổ rầu rĩ nói:
-Bọn ta đi vào đường cụt rồi.
Có chờ ai nữa đâu.
Không ngờ theo bản đồ của Gia Cát Tiên Sinh lại dẫn tới chỗ này.
Chu Chỉ Nhược và Liên Hoa tiên tử nhìn nhau một lúc cùng đồng thanh cười lớn:
-Ha ha ha! Không ngờ Lãnh huynh lại khờ như vậy.
Lối vào đâu nhất thiết phải ở trên bức tường đá cơ chứ.
Nhiếp Phong cũng sững sờ:
-Không phải có cơ quan trên vách tường ư? Vậy rốt cuộc là ở đâu?
Du Hương lúc này cũng bừng tỉnh.
Nàng quên mất là mình có đôi mắt tả luân nhãn.
Nàng vận dụng đồng thuật của mình hiện lên nhìn quanh, bỗng phát hiện trên trần hành lang có dao động hỗn tạp luồng khí.
Hẳn nhiên lối vào thông đạo là phía bên trên.
Liên Hoa tiên tử nhìn thấy Du Hương vừa nghe mình nói như vậy mà đã phát hiện lối vào một cách nhanh chóng thì cũng âm thầm níu lưỡi:
-Người này khả năng quan sát thật tinh tường!
Lãnh Huyết lúc này xấu hổ cười nói:
-Báo hại ta đứng đây mất nửa ngày.
May có hai cô nương cảnh tỉnh.
Thế là đoàn người nhanh chóng nhảy lên thông đạo bên trên hành lang.
Nháy mắt, tất cả được truyền tống đến một mảnh thiên địa bao la rộng lớn tuyết bay ngập trời.
Du Hương phóng tầm mắt nhìn quanh.
Nơi đây phủ một màu trắng xóa, toàn băng tuyết.
Mọi người đang đứng giữa một khu rừng kì bí.
Từng hàng cây cao đến mức ngước lên cũng không thấy ngọn.
Thân cây to như một ngọn núi.
Tán lá cây đều bị tuyết phủ kín.
Dưới đất, tuyết dày đến mức vượt qua eo người.
Du Hương năm nay mười bẩy tuổi đã cao gần mét tám vậy mà tuyết ngập đến ngực của nàng.
Nàng cứ ngỡ là ngàn đời môn hộ là tìm kiếm kỳ ngộ trong tòa cổ thành cũ kĩ tăm tối kia, không ngờ đó chỉ là nơi trung chuyển để truyền