Đường Diệt hất tung mái tóc màu hồng nổi bật của mình ra sau đầu cất giọng thỏ thẻ:
- Nếu bọn ta lấy chiếc nhẫn này thì ngươi được giải khai phong ấn đúng không?
- Chính xác! Bạch Hổ vừa gãi gãi tai lười biếng trả lời.
Đường Mai nghe thấy vậy đôi mắt híp của hắn nhíu chặt làm cho không còn nhìn thấy mắt đâu nữa.
Hắn ngúng nguẩy trong tay chiếc quạt xếp, cười nói:
- Vậy thì càng tốt cho nhà ngươi nếu được thoát ra chứ, sao lại cản bọn ta lấy chiếc nhẫn?
Bạch Hổ khịt mũi khinh thường liếc qua tên công tử áo trắng cất giọng:
- Ngươi ngu dốt không biết gì cả.
Năm xưa, cũng có một vị cao thủ dùng kiếm vào được đến đây.
Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn này cũng lấy xuống dưới tay.
Kết quả là ta được giải khai phong ấn nhưng cũng kèm theo là hắn bị nguyên anh của lão giáo chủ Thông Thiên Giáo đoạt xá.
Cũng may tên đó đã từng học qua một bộ võ công luyện thần hồn, cảnh giới tương đối cao, nên mới tránh được một kiếp.
Nói tóm lại, là ngươi lấy chiếc nhẫn thì sẽ bị đoạt xá còn ta được giải khai phong ấn.
Nhưng tên giáo chủ đó, năm xưa nhốt ta ở đây là một đại ma đầu xảo quyệt vô cùng.
Nếu đoạt xá thành công.
Sống lại, hắn sẽ đem ta làm thịt cho nên ta nhắc nhở các ngươi là vì vậy.
Năm tên cao thủ Đường Môn nghe bạch hổ nói một hồi dài cũng cảm thấy hơi chột dạ.
Đường Đại lúc này đưa tay lên cằm vân vê suy nghĩ:
- Nếu đúng như lời nhà ngươi nói thì sao lúc đầu ngươi không nhắc nhở tay cao thủ dùng kiếm đó?
- Lúc đó ta và hắn không biết đây là một cái bẫy, chờ người có duyên đến để giúp lão giáo chủ sống lại.
Có thể nói tay ma đầu đó đã thiết kế cái cục để sau khi thọ nguyên hết, đoạt xá sống lại.
Cũng hên, sau một hồi giằng co.
Tên kiếm khách đấy đã trục xuất được nguyên anh về lại chiếc nhẫn và trả nó về vị trí cũ.
Hắn cũng may mắn là lấy đi được vài món quý giá trong đó.
Bạch Hổ đáp.
Không khí trở lên trầm lắng sau khi năm tên Đường Môn nghe được thông tin từ miệng con cọp trắng bị xích trên tế đàn.
Nơi xa, Du bổ khoái nấp sau mấy chiếc cột đá to lớn cũng âm thầm kinh ngạc.
Nàng nhờ đồng thuật tả luân nhãn nên tuy ở xa vẫn nhìn được miệng bọn chúng nói chuyện đoán được nội dung.
Nếu như không nhầm, thì tay kiếm khách từng suýt bị đoạt xá chính là Yến Nam Thiên.
Đường Đại và bốn tên còn lại bàn tán với nhau sôi nổi xem nên làm gì bây giờ.
Cả bọn đều nhìn về phía chiếc nhẫn bằng ánh mắt thèm khát.
Lời nói của bạch hổ bọn chúng chỉ nửa tin nửa ngờ.
Từ xưa đến nay người và yêu đều không mấy hữu hảo với nhau.
Không phải loài mình tất có dị tâm.
Du bổ khoái nín thở chờ đợi thời cơ.
Chỉ cần có một tia sơ hở nàng sẽ sát Đường Mai ngay tại đây.
Lúc này, bất ngờ Đường Đại phi thân lên cột đá vươn tay chộp lấy chiếc nhẫn.
Một tiếng hổ gầm vang vọng khắp cả hang động.
Bạch hổ tung móng vuốt vồ vào sau lưng lão đại Đường Môn.
Đường Phá trông thấy vậy nhanh như cắt lao lên cản lại thế công của mãnh hổ.
Với thân hình cao hơn hai mét.
Đường Phá vận thiết bố sam đến mức đại thành làm cho da thịt biến đổi màu xám xịt trông như một người sắt.
Móng vuốt bạch hổ chạm vào lưng Đường Phá tung ra hỏa hoa.
Đủ thấy lực phòng ngự của Thiết bố sam, luyện đến đại thành, lô hỏa thuần thanh uy lực đến mức nào.
Đường Đại tay sắp chạm đến chiếc nhẫn, vui mừng khôn xiết thì một luồng đao khí đã bay thẳng đến cánh tay của hắn.
Nếu cố lấy thì sẽ bị cụt tay nên hắn đành thu công lui về sau.
Mọi người kinh ngạc vì ra chiêu phá hỏng chuyện tốt vừa rồi là một tên áo đen bịt mặt tay cầm thanh tú xuân đao.
Đường Đại tức giận xông đến bên áo đen, hai tay vận công tung ra song chưởng thế như bài sơn đảo hải.
Chưởng phong vừa ra đã bị đao pháp của Du bổ khoái chém chia năm xẻ bảy.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Đại cười lớn:
- Chưa ai chính diện mà đón được song chưởng của ta.
Ngươi là người phương nào?
- Kẻ đến lấy mạng năm đứa Đường Môn hôm nay.
Du Hương đáp lời.
Bạch Hổ nhìn thấy vậy cũng không tấn công nữa mà ung dung ngồi một bên xem trò hay.
Nó cảm thấy kinh ngạc vì lấy tu vi tiên thiên hậu kì của mình mà không phát hiện ra sự có mặt của gã