Bạch Hổ nhân cơ hội cả năm tên Đường Môn đều đang đứng quay lưng phía mình không cảnh giác gì cả.
Nó nhanh như một tia chớp tung ra thần thông của mình.
Một tiếng hổ gầm vang vọng khắp tế đàn! Phút chốc, chiếc miệng của bạch hổ há to rộng như một hang động không đáy.
Cả năm tên Đường Môn đều không làm chủ được thân mình bị hút vào bồn miệng đỏ như máu của bạch hổ.
Đường Môn ngũ bá kêu gào thảm thiết.
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra.
Bốn tên Đường môn đều bị mồm to của bạch hổ nuốt trọn vào trong bụng.
Còn lại duy nhất tên Đường Mai nhờ có một thân khinh công tuyệt hảo.
Hắn nhanh nhẹn tung người thoát ra được lực hút từ bồn miệng của linh thú thoát ra ngoài.
Hắn vội vàng vung tay.
Từ trong ống tay áo của hắn tung ra 3 quả đạn khói hình tròn rơi xuống đất.
- Bùm!
Một cột khói đen sì bỗng mọc lên.
Khói đen có chứa kịch độc.
Bạch hổ và Du bổ khoái không dám vọng động vội phong bế hô hấp nhảy tránh ra ngoài.
Nhân cơ hội ngàn năm có một đó, Đường Mai hai mắt híp lại.
Hắn nhìn về phía cột đá giữa tế đàn nơi có chiếc nhẫn trữ vật nghĩ thầm:
- Các người không ngờ liên thủ ám toán bọn ta! Được lắm! Trạng chết thì chúa cũng băng hà.
Nếu đúng như lời con hổ trắng kia nói thì ta sẽ giải thoát tên giáo chủ trong chiếc nhẫn này.
Đến lúc đó ta có bị đoạt xá thì cũng kéo theo bọn ngươi!
Nghĩ xong, hắn lao nhanh đến bên cột đá.
Đường Mai vung tay chộp tới chiếc nhẫn.
Bạch hổ không nhìn thấy rõ trong làn khói đen mù mịt nhưng linh tính mách bảo cho nó có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Nó biến sắc mặt hô lớn:
- Không xong! Mau cản lại hắn.
Hắn định cướp lấy chiếc nhẫn đó!
Du Hương giật mình bổ ra một đạo đao khí về phía cột đá.
Khói đen thoáng bay đi cắt ra làm đôi lộ ra một thân Đường Mai đang lơ lửng bay trên không trung.
Khuôn mặt của hắn lúc này đau khổ dãy dụa.
Bạch hổ thấy bốn chiếc xích to trói tứ chi của mình phút chốc bỗng tan biến.
Nó dựng ngược tai lên rú lớn:
- Xong rồi! Chiếc nhẫn đã bị nhận chủ.
Du Hương, chủ nhân mau lại đây leo lên lưng của ta.
Thời gian không có nhiều đâu.
Du bổ khoái thấy bạch hổ lo lắng hiện rõ trên nét mặt bèn hỏi:
- Bằng tu vi của ta và ngươi gộp lại chẳng lẽ không đánh được tên giáo chủ hay sao?
- Hắn có rất nhiều bảo vật bên trong chiếc nhẫn.
Hai ta không có cửa thắng đâu.
Bạch hổ hấp tấp đáp lời.
Du Hương không nghĩ nhiều vội phi thân lên lưng bạch hổ.
Nó cõng Du bổ khoái bay vút một đường ra phía cửa đá hang động.
Tốc độ của bạch hổ có thể nói vô cùng nhanh.
Chỉ trong nháy mắt cả hai đã lao ra khỏi cánh cửa đá và phi thân lên trên miệng động.
Với độ cao hơn ngàn mét mà giây lát bạch hổ đã cõng họ Du bay lên mặt đất phủ đầy tuyết trắng rồi.
Nhìn cảnh vật một màu tuyết phủ đầy xung quanh.
Bạch hổ cảm thán:
- Vậy là rốt cục ta cũng được trở lại thế giới!
Bỗng nhiên, một đạo tiếng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng cả hai:
- Ha ha! Bổn giáo chủ ta đã trở lại với thế gian! Hai đứa các ngươi sẽ là kẻ thứ nhất được vinh hạnh ta uống huyết hồi phục lại một thân tu vi năm xưa.
Cái gì? Bạch hổ tên súc sinh phản đồ.
Không ngờ ngươi cõng trên lưng kẻ áo đen kia lại có long vận quấn thân? Thật là tốt quá! Ta sẽ luyện hóa cả hai ngươi.
Chỉ cần hút long huyết của hắn ta sẽ khôi phục được một nửa sức mạnh thời kì toàn thịnh của mình.
Nói đoạn hắn vươn tay về phía Du Hương.
Nàng bỗng cảm thấy toàn thân bị tê liệt lại không cử động được.
Cơ thể như có một cỗ sức mạnh vô hình nhấc bổng nàng lên bay về phía tên giáo chủ Thông Thiên Giáo.
Bạch hổ thấy vậy vội há mồm to phun một đạo quang mang bay về phía tên giáo chủ.
Hắn khinh thường vung tay cản lại.
Nhờ đó, Du Hương dãy dụa thoát ra được.
Nàng kinh hoàng nghĩ thầm nhìn phía bạch hổ:
- Không ngờ tên này mới đoạt xá tu vi đã là nhập đạo hậu kì.
Thế mà nhà ngươi lại dám nói là bị hơn trăm năm giam cầm nó chỉ có tu vi tiên thiên mà thôi.
Bạch Hổ đã nhận chủ Du Hương nên khi nàng truyền ý nghĩ cho nó.
Nó bèn xấu hổ nhận lỗi:
- Lúc đó nói như vậy để chủ nhân đồng ý nhận lời giúp ta thoát