Lây nhiễm cảm hứng của kiếm khách bạch y nên Du bổ khoái quyết định ở lại quan sát trận chiến của vị thiếu hiệp này với giáo chủ Thông Thiên.
Không phải đợi lâu, Từ Khôn đã đằng không lao đến chỗ hai người.
Tây Môn Xuy Tuyết hai mắt lạnh lùng hướng tới phía họ Từ đang triển lộ ra khí thế duy ngã độc tôn kiêu ngạo.
Trường kiếm sau lưng của bạch y thiếu hiệp tự động rời vỏ bay tới trong tay.
Là một kiếm khách cao thủ đứng thứ hai trong Phong Vân Bảng nên Tây Môn Xuy Tuyết hiểu rõ được sự lợi hạo của giáo chủ Thông Thiên Giáo.
Hắn trước nay lâm trận không bao giờ có một tia xao nhãng dao động.
Từ Khôn thấy hai người không có ý rời đi mà đứng đợi mình bèn cười vang thưởng thức:
- Ha ha ha! Bổn giáo chủ phải công nhận hai đứa bay thật là trang tuấn kiệt.
Từ xưa đến nay ai cũng thấy ta đều cao chạy xa bay hiếm có người cả gan đứng chặn như bây giờ.
Vì lẽ đó ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết thống khoái không chịu giày vò đau khổ.
Tây Môn Xuy Tuyết ngữ khí lạnh lùng cất lời:
- Một khi như vậy, Du huynh, xem ra hai chúng ta liên thủ thử xem Giáo chủ Thông Thiên năm xưa oai phong một cõi bản lĩnh ra làm sao.
Du bổ khoái bất ngờ trước lời đề nghị này của kiếm khách bạch y.
Nàng nghĩ thầm:
- Mình cứ tưởng hắn kiêu ngạo muốn một mình đấu với Từ Khôn chứ.
Xem ra tên này đầu óc cũng thông minh nhanh nhạy hơn mình tưởng.
Nghĩ vậy, Du Hương cười nói:
- Vậy hai ta hợp sức trừ khử hắn.
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy cười lớn:
- Đúng là điếc không sợ súng! Đã vậy lát nữa ta sẽ thôn phệ huyết nhục cả hai đứa mày.
Tây Môn Xuy Tuyết nổi danh giang hồ nhờ vào kiếm pháp của mình, trân trọng kiếm, coi kiếm như sinh mệnh, đoạt mệnh người khác nhanh như tia chớp, đó cũng là một nghệ thuật.
Tây Môn Xuy Tuyết ở Vạn Mai Sơn Trang, tên cũng như người, nghe thấy đã làm cho võ lâm lạnh người.
Hiện tại, chàng cầm kiếm trong tay khí thế bừng bừng.
- Tranh!
Trường kiếm lao nhanh như một vì sao băng vút qua.
Lạnh lùng đầy hàn ý, khinh thường tất cả các loại kiếm pháp khác.
Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết vĩnh viễn lạnh lẽo như vậy, nhạt như thế, mỗi giờ mỗi khắc đều toả ra một loại khí tức làm cho người ta cảm thấy phiền muộn cô đơn, có thể làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của thế nhân.
- Nhất Kiếm Tây Lai!
Giờ khắc này, Tây Môn Xuy Tuyết tịch mịch trên mặt hô vang, bỗng nhiên toả ra một loại ánh sáng chói mắt.
Kiếm Cửu Tiêu, giống như vốn là một thanh bị giấu ở trong hộp kiếm, giấu tài, phong mang không lộ, đột nhiên hàn quang bắn ra bốn phía, kiếm khí dày đặc.
Du bổ khoái sững sờ trước chiêu kiếm thành danh của họ Tây Môn.
Trước đây nàng chỉ biết nó tề danh với Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành bất phân thắng bại.
Nay được chiêm ngưỡng tận mắt Du Hương cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Không ai có thể hình dung một kiếm này tốc độ, cái này, vốn liền không nên là phàm nhân có thể sử dụng kiếm pháp.
Tây Môn Xuy Tuyết quanh thân bị bông tuyết đúc thành một tòa vây thành, tại đạo kiếm quang này phía dưới, ầm vang phân tán bốn phía.
Bông tuyết phân tán bốn phía, giống như từng đạo sắc bén nhanh chóng ám khí.
Chúng hợp lại với nhau tạo thành một thanh cự kiếm khổng lồ bằng băng tuyết phi thẳng hướng Từ Khôn.
Băng nước bồng bềnh nhiều, óng ánh trong suốt, kèm tuyết đọng hỗn hợp lại cùng nhau biến hóa thành cự kiếm.
Mọi người đều biết, Tây Môn Xuy Tuyết kiếm pháp không hoa hòe hoa loẹt, chỉ có một chữ, nhanh! Ngay cả Lãnh Huyết một trong tứ đại danh bổ của Lục Phiến Môn nổi tiếng là khoái kiếm cũng tự nhận không bằng.
Về phần kiếm rốt cuộc có bao nhiêu nhanh, giờ khắc này đã công bố.
Thậm chí ngay cả điện quang đều không đủ lấy hình dung.
Đối mặt một kiếm này, Từ Khôn cảm giác có một luồng hơi lạnh từ bàn chân bay thẳng não hải.
Đây là một cỗ đến từ linh hồn cảm giác nguy cơ, đây là một loại tử vong bức bách khí tức.
Thông Thiên giáo chủ trợn mắt gầm lên:
- Không ngờ thế hệ thiên kiêu hàng trăm năm sau lại có nhân tài như vậy.
Nhưng chẳng lẽ ta sợ phiền phức không thành!
Từ Khôn thét dài một tiếng, thần nhân lâm thế, pháp tắc khai thiên, ma uy bá đạo! Thôn Thiêm Ma Công vận dụng tung ra đầy trời quang ảnh màu đỏ sẫm như máu.
Quang ảnh nhanh chóng tụ lại thành