Du Hương giương đôi mắt to tròn ngạc nhiên:
-Không ngờ ở thế giới này Dương quá vẫn chỉ là một đứa trẻ con! Ta cứ nghĩ hắn phải cao lớn tiêu sái lưng đeo trường kiếm cụt một bên tay chứ.
-Khụ Khụ! Nhiếp Phong giả bộ ho lấy lệ.
Hắn từ tốn nói:
-Hừ! Cô chỉ được cái hám trai.
Yên tâm trẻ con tại phiến thiên địa này lớn nhanh lắm.
Khi nào gặp lại thằng bé cô sẽ thấy nó cao vượt cả đầu.
-Được rồi.
Mau mau kể nốt đi nào, đang hay! Du Hương khích lệ.
Nhiếp tướng quân uống một ngụm rượu rồi trầm ngâm:
"Dương Quá thông minh từ bé.
Nhìn ánh mắt của Nhiếp Phong bèn hiểu ý.
Hắn quay ra dập đầu trước thiếu nữ:
- Xin sư phó hãy thu tôi làm đồ đệ! Vừa dập đầu hắn vừa khóc lóc van xin.
Tiểu Long Nữ lâm vào tình thế trước giờ chưa gặp bao giờ.
Tiến thoái lưỡng nan.
Sau cùng, đáng thương tiểu nam hài nên bất đắc dĩ nàng bèn thu Dương Quá làm đệ tử của mình.
- Cám ơn sư phó đã thu nhận ta.
Dương Quá nhìn về phía Tiểu Long nữ đầy cảm kích.
Hai gò má hắn chảy ra hàng lệ nóng bừng.
Lau nước mắt một cách dứt khoát cậu bé dẫn hai người lên hướng tổng đàn phái Toàn Chân.
Lúc này, tiếng chuông vang vọng khắp núi Chung Nam.
Dương Quá biến sắc mặt cuống cuồng kéo áo Tiểu Long Nữ và Nhiếp Phong chạy trốn xuống núi.
Theo lời cậu bé tiếng chuông là báo động có địch tập.
Tất cả đệ tử Toàn Chân ai thấy đều có thể truy sát bất luận tội.
Nhiếp Phong không ngờ tay đạo sĩ Triệu Chí Kính này lại đảm lược, có thể nói hươu nói vượn làm cho chấp pháp phái Toàn Chân ra lệnh đánh chuông cảnh báo truy sát lệnh không cần phân rõ trắng đen như vậy.
Tiểu Long Nữ cũng không ngờ phái Toàn Chân lại bênh người mình không phân phải trái đúng sai đến mức này.
Xem ra chưa lên núi gặp được giáo chủ Toàn Chân thì nàng và Nhiếp Phong đã bị phục kích truy sát ngay đương trường rồi.
- Tình thế cấp bách, chúng ta trước tạm lui xuống núi rồi tính sau.
Toàn Chân giáo có trận pháp “Thất tinh kiếm trận” nếu bị vây công xa luân chiến ta nghĩ cảnh giới hậu thiên cũng khó mà thoát trùng vây.
Nhiếp Phong nói với Tiểu Long Nữ.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng cùng ánh mắt van xin sợ hãi của Dương Quá cuối cùng nàng cũng nghe theo Nhiếp Phong xuống núi.
Lúc này, Chung Nam sơn là mùa cảnh sắc mang nét giá rét thời tiết.
Hai người nội công cao không sao có thể phi hành thoải mái nhưng Dương Quá thì tuổi nhỏ cộng không biết võ nghệ nên không thể chịu đựng được.
Thằng bé cắn răng cứng cỏi không hé mồm rên một tiếng nhưng bộ mặt tái nhợt vì gió lạnh đã làm Tiểu Long Nữ cầm lòng không được.
Từ chân núi Chung Nam đến Cổ Mộ phái cũng còn một đoạn đường.
Nhiếp Phong thấy vậy bèn đưa cả ba vào một tiểu trấn nghỉ tạm qua đêm.
Đi quanh một hồi hắn thấy một tòa khách điếm bèn bước vào.
Vừa vén rèm tiếng đến, tiểu nhị đã nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp xởi lởi:
- Khách quan hoan nghênh! Xin hỏi ba vị đây là nghỉ chân hay muốn ở trọ?
- Cho ta mang cho cô nương này loại đồ ăn ngon nhất, mang cho vị công tử đây vò rượu lâu năm tốt nhất quán ngươi có! Chưa đợi ba người trả lời tiểu nhị thì bỗng một giọng nói sang sảng cất lên.
Một tráng hán râu quai nón khoảng ngoài ba mươi năm tuổi cười nói.
- Vài vị nếu không ngại ngồi cùng bàn với ta.
Tại hạ Điền Bá Quang rất vui được làm quen.
Dương Quá tuy lúc này cũng đã mỏi mệt cộng thêm lạnh lẽo do trời tuyết làm bụng hắn đói meo nhưng nhìn về phía Điền Bá Quang với nét mặt dâm tà nhìn chằm chằm hướng sư phụ hắn nước miếng còn chảy ra một bên mép làm tim hắn giận sôi máu.
Hắn khẽ nhéo tay Nhiếp Phong nói thầm:
- Thúc thúc ta nghĩ người này là kẻ xấu đừng ngồi cùng với hắn ta.
Khỏi cần Dương Quá cảnh báo hắn cũng biết Điền Bá Quang dâm ô thành danh vang dội chốn giang hồ.
Nhưng ngại cái tu vi của hắn bây giờ mới là nhị lưu đỉnh còn kém cả Tiểu Long Nữ.
Còn tên Điền Bá Quang kia thì nội lực thả ra hùng hậu so với sư huynh Lãnh Huyết mà hắn từng quen chỉ có hơn chứ không kém.
Họ Nhiếp đang đau đầu không biết tính sao thì hệ thống vang lên tiếng nói:
- Lựa chọn 3 hạng mục sau kí chủ hãy xem xét: A - ngồi cùng bàn với Điền Bá Quang.
Nói chuyện vui vẻ, mọi việc sau đó chỉ bàng quan không nhúng tay vào coi Tiểu Long Nữ và Dương Quá như không quen biết.
Khen thưởng Hóa Công đại pháp.
- B - Không ngồi chung bàn, không tiếp chuyện Điền Bá Quang.
Thấy hắn giở trò bất lợi với Tiểu Long Nữ bèn ra tay tương trợ.
Thưởng Cửu Âm Chân Kinh.
- C - không nói một lời lấy cớ có việc trong người bỏ chạy trốn khỏi khách điếm.
Điền Bá Quang muốn giở trò gì cũng không liên quan đến mình.
Khen thưởng Bài Vân Chưởng.
Thâm tâm Nhiếp Phong lòng đau như cắt.
Hắn khát khao có được nội công