Đợi Điền Miêu Miêu rời đi, Tôn Húc Xuyên không nhịn được sự cô đơn nữa bèn đi tới, nghe ngóng phía Lăng Sấm: “Anh Lăng, không phải anh và bà chủ Điền đang hẹn hò đó chứ?”
Lăng Sấm ngước lên nhìn anh ta một cái, và lên tiếng: “Cậu không bận à? Còn rảnh rỗi lo chuyện bao đồng hả?”
“Sao lại là chuyện bao đồng cơ chứ!” Tôn Húc Xuyên nhìn anh phản bác: “Việc của anh Lăng cũng là việc của em!”
Lăng Sấm nghe không lọt, bèn khẽ cười, nói: “Tôi thấy là cậu có ý với bà chủ Điền thì có?”
Tâm tư của Tôn Húc Xuyên đã bị vạch trần, nên nhất thời có chút xấu hổ: “Cũng, cũng không phải, chỉ là em thấy cô ấy quá xinh đẹp thôi.”
Lăng Sấm chẳng mặn mà đáp một tiếng: “Ừm, đúng là rất xinh đẹp.”
Tôn Húc Xuyên: “…”
Không phải chứ, anh Lăng là có ý gì đây? Chẳng lẽ anh cũng có ý với bà chủ Điền?
“Anh Lăng, không phải là anh thực sự…” Tôn Húc Xuyên còn chưa nói xong, thì trong chợ đêm truyền đến một tràng tiếng ồn, kèm theo đó là tiếng la hét của đám đông.
Âm thanh này đến từ quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên cũng đồng loạt nhìn qua. Một nhóm thanh niên không hiểu do uống say hay cố ý, đã xảy ra xung đột với hai chàng trai khác đến ăn đồ nướng, lúc này đang nắm cổ áo người kia nhấc lên.
Một người khác nhìn thấy, bèn cầm chiếc ghế đẩu bên cạnh lên định đánh nhau với họ, không ngờ đối phương lại cứ thế lôi dùi cui từ trong người ra. Thấy tình hình như vậy, đám đông xung quanh vừa lùi ra bên ngoài vừa báo cảnh sát, Điền Đậu Đậu cũng lập tức lấy điện thoại ra quay phim, để khi cảnh sát đến còn có thể khôi phục lại sự việc đã xảy ra.
“Người anh em, đừng động tay động chân.” Điền Miêu Miêu thấy bọn họ lôi dùi cui, sợ lớn chuyện, bèn vội vàng tách đôi bên ra: “Có gì từ từ nói, chúng ta bỏ dùi cui xuống trước đã nhé.”
Rõ ràng là người cầm dùi cui đã uống say, khi nói chuyện phả ra mùi rượu nồng nặc: “Cô đừng lo chuyện bao đồng, đừng có tưởng là tôi không đánh con gái.”
Điền Miêu Miêu thân thiện mỉm cười với anh ta: “Đây là trong quầy hàng của tôi, sao lại nói tôi lo chuyện bao đồng được chứ, hay là anh cứ bỏ dùi cui xuống đi đã, chúng ta từ từ nói chuyện nhé.”
“Đã nói là chẳng liên quan gì đến cô rồi mà, tránh ra.” Đối phương muốn đẩy Điền Miêu Miêu đi, vì thế bên tay cầm dùi cui cũng thuận thế vung qua. Dường như Điền Miêu Miêu đã túm chặt tay anh ta trong nháy mắt, sau đó nhấc chân đá vào vùng bụng đối phương, khuôn mặt của anh ta đột nhiên biến sắc, chầm chậm ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên đang chạy đến giúp đỡ: “…”
Hai người bạn của thanh niên uống say cũng lôi dùi cui mà mình mang theo ra, vừa định động tay với Điền Miêu Miêu thì một trong số đó bị anh trai xăm hoa bán chè thạch bên cạnh quật qua vai, quăng xuống đất hệt như ném chiếc bánh lớn.
“…” Người còn lại lặng lẽ bỏ gậy trong tay xuống, nhìn bọn họ, nói: “Có gì từ từ nói mà, cảnh sát sắp tới rồi.”
Quả thực, rất nhanh, Cảnh sát đã có mặt, ngoài việc đưa đôi bên đánh nhau lên đồn, thì Điền Miêu Miêu và anh trai xăm hoa cũng đi cùng để hỗ trợ điều tra.
Lúc này, mấy người uống sau đã tỉnh, đang ồn ào nói mình say rượu nên không nhớ gì hết và muốn đi kiểm tra thương tích.
“Bây giờ sự tình đã rõ, mấy người các anh mang theo vũ khí, uy hiếp đến mạng sống của người khác, còn hai người họ tay không bắt giặc, được tính là phòng vệ chính đáng.” Trong tay cảnh sát có không ít đoạn phim mà đám đông quay lại, vụ án có thể nói là được mô tả không sót chỗ nào: “Đương nhiên, nếu mấy anh không chấp nhận hòa giải, thì có thể nộp đơn kiện lên tòa.”
Một người phát sinh xung đột với họ đang ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười, nói: “Bọn họ còn kiện ấy hả, kiện đi, lần trước có người cầm vũ khí đánh người nhưng bị thương ngược lại rồi chết, mà tòa án cũng ra phán quyết là phòng vệ chính đáng đấy. Mấy người chết đúng là đáng đời!”
Cảnh sát thuận thế nhìn về phía anh ta: “Anh đừng la hét ở đây, tòa án đưa ra phán quyết thế nào không phải do anh quyết định. Tôi đã xem hết các đoạn phim rồi, ban đầu phía bên kia chỉ túm cổ áo đối phương lên, còn anh thì xông ra cầm ghế chuẩn bị khai chiến. Nếu xung đột leo thang, hôm nay mấy người thực sự đánh nhau, thì anh cũng không thể tính là phòng vệ chính đáng, mà là ẩu đả, hiểu không?”
Người đàn ông kia lập tức im miệng, không nói nữa.
Mấy người gây rối không thực sự muốn làm to chuyện đến tòa án, cuối cùng đã chấp nhận hòa giải, còn Điền Miêu Miêu và anh trai xăm hoa ký tên xong, thì rời khỏi đồn cảnh sát trước.
Điền Đậu Đậu và Lăng Sấm đang đợi bên ngoài, ngay cả Tôn Húc Xuyên cũng đến theo, trông thấy hai người, mấy người họ vội vàng đi tới: “Sao rồi?”
Điền Miêu Miêu nói: “Không sao, giải quyết xong cả rồi, tôi và anh Phan là phòng vệ chính đáng, cho dù bọn họ có kiện lên tòa cũng chẳng có lợi gì.”
Sau khi nghe thấy cô nói, Lăng Sấm vẫn cau mày: “Hôm nay cô làm vậy là quá nguy hiểm, mấy tên đó cầm dùi cui trong tay, ngộ nhỡ bị thương thì phải làm thế nào?”
Điền Đậu Đậu nói: “Anh Lăng yên tâm, chị em từng tập võ, ở thôn bọn em, chị ấy một chấp mười cũng không sợ.”
Tôn Húc Xuyên đứng bên cạnh: “…”
Con đường trước đây của chị Miêu Miêu lại hoang dại đến vậy sao!
Điền Miêu Miêu khẽ ho một tiếng, nhìn Điền Đậu Đậu đầy cảnh cáo: “Em đừng có đứng đây tung tin đồn về chị!”
Lăng Sấm nhìn cô, cuối
cùng khóe miệng cũng khẽ nhoẻn cười: “Cú đá của cô hôm nay, quả thực giống với người từng học võ, nếu không luyện dăm ba năm thì không tung cú đá như vậy được.”
“Chị em luyện không chỉ dăm ba năm thôi đâu.” Điền Đậu Đậu lại đứng bên cạnh phối hợp: “Tuy nhiên ở thành phố A không giống thôn Thanh Tịnh, chị cứ thế tùy tiện động tay với người khác, không sợ bị vào trong ngồi hả?”
Điền Miêu Miêu nói: “Yên tâm đi, phương pháp của môn phái này chính là Luật pháp, tiết học đầu tiên mà sư phụ dạy cho chị là tình huống thế nào có thể cấu thành phòng vệ chính đáng.”
Ánh nhìn của Tôn Húc Xuyên dành cho cô lại càng trở nên kỳ lạ: “Chị Miêu Miêu, chị từng học võ thật đấy à?”
Trước đây, anh ta luôn gọi Điền Miêu Miêu là bà chủ Điền, bây giờ lại đột ngột đổi thành chị Miêu Miêu, khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ: “Thực ra là có học qua loa một chút.”
“Trông chị nào có giống học qua loa một chút, tuy rằng chỉ là một cú đá đơn giản, nhưng cũng nhìn ra được sức mạnh của nó!” Chút tâm tự của Tôn Húc Xuyên với Điền Miêu Miêu đã bị cú đá tại chợ đêm của cô sút bay luôn rồi, từ nay về sau, cô chính là chị Miêu Miêu của anh ta!
Anh Phan nãy giờ không lên tiếng nhìn về phía Điền Miêu Miêu, ngập ngừng hỏi: “Sư phụ của cô có phải mang họ Giang không?”
Điền Miêu Miêu bất ngờ, nhìn anh ta, nói: “Đúng là… Không phải chúng ta là đồng môn đấy chứ?”
Anh Phản mỉm cười, dường như cảm thấy trên đời này tại sao lại có sự trùng hợp đến vậy: “Võ quán nhà họ Giang khá nổi tiếng tại thành phố A, tôi cũng từng học ở đó một thời gian.”
“Trùng hợp vậy sao?” Điền Đậu Đậu kinh ngạc nhìn anh ta: “Vậy sao anh không học tiếp? Với thể chất này của anh, nói không chừng còn giành được giải quán quân võ thuật đó.”
Anh Phan nói: “Vì tôi phát hiện ra mình thích đan len hơn.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Được rồi.
“Mấy người đừng đứng ở đây nữa, về trước đã rồi nói.” Lăng Sấm cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Sự việc hôm nay xảy ra quá đột ngột, nên bọn họ đều tạm thời đóng quầy rồi chạy đến đây, xe đồ ăn vẫn để ở cổng chợ đên cổng Bắc.
Điền Miêu Miêu cũng quan tâm đ ến chiếc xe đồ ăn của mình, cô gật đầu rồi bắt xe cùng mọi người về công viên Ánh Sao.
Lúc này, chợ đêm đã vãn người, những chủ quầy khác thấy họ quay lại thì đều quan tâm hỏi han vài câu. Sau khi về xe đồ ăn của mình, Điền Miêu Miêu cũng không có ý định tiếp tục bán hàng nữa, dù sao thì đồ còn lại cũng không nhiều, cô và Điền Đậu Đậu có thể giải quyết được.
Cô nhìn Lăng Sấm cũng đang thu dọn đồ đạc, hỏi một câu: “Ông chủ Lăng, anh có muốn ăn chút đồ để bớt hoảng hốt không?”
Động tác trên tay của Lăng Sấm khẽ khựng lại, anh ngước mắt nhìn cô: “Cô định nướng nốt phần đồ nướng còn lại để ăn hả?”
“Đúng thế.” Điền Miêu Miêu cong khóe miệng, mỉm cười với anh: “Anh có muốn ăn cùng không?”
“Được.” Lăng Sấm thu dọn xe đồ ăn xong bèn đi về phía quầy đồ nướng của cô. Mặc dù Điền Miêu Miêu nói là tự mình nướng, nhưng sự thật cuối cùng vẫn là Điền Đậu Đậu chịu khổ chịu ức đứng nướng đồ, cô và Lăng Sấm ngồi trước xe đồ ăn, cùng cầm lon nước có ga trong tay, cùng trò chuyện.
“Tại sao hồi còn nhỏ cô lại nghĩ đến việc học võ thế?”
Điền Miêu Miêu thấy anh hỏi vậy, không biết nghĩ đến chuyện gì, lại đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ: “Là vì hồi tôi còn nhỏ, đúng lúc đang thịnh hành “Những thiên thần của Charlie” và hoạt hình “Cat’s eye”, tôi cảm thấy họ rất ngầu, nên nói với ba mẹ rằng mình cũng muốn trở thành đặc vụ.”
Lăng Sấm trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không nhìn được bèn phì cười một tiếng.
Điền Miêu Miêu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đừng có cười, đây là kết quả sau sự cân nhắc cẩn thận của tôi đó, tôi biết cô gái xinh đẹp thì không thể đi lính, nên mới chọn một cái thực tế nhất.”
Lăng Sầm cầm lon nước có gas để lạnh, cố gắng hạ khóe miệng đang muốn cong lên: “Ừm, có chút lý trí, tuy nhiên không nhiều.”
“…” Điền Miêu Miêu ho một tiếng chiến thuật, không dám nghĩ đến việc khi đó ba mẹ nghe thấy cô nói muốn làm đặc vụ thì cảm thấy thế nào: “Tóm lại là, tôi cứ thế làm loạn lên đòi đi học võ, sau đó ba mẹ đã ném tôi cho một thầy trong làng.”
“Thầy?”
“Ừm, ông ấy họ Giang, từng sống tại thôn Thanh Tịnh vài năm, nghe ba tôi nói thì ông ấy là một võ sư tài năng.” Điền Miêu Miêu uống một ngụm nước ngọt, rồi nói với Lăng Sấm: “Ban đầu, tôi còn tưởng là ba đang lừa mình, sau đó tôi thi vào trường trung học ở thành phố A, mới phát hiện ông ấy có một võ quán.”
Lăng Sấm khẽ gật đầu, mỉm cười với cô: “Vậy sau đó tại sao cô không học nữa? Lẽ nào cũng phát hiện ra bản thân thích đan len?”
“… Cái này thì không.” Điền Miêu Miêu nói: “Sau đó phải thi đại học, nên “bệnh” cũng đã không thuốc mà khỏi.”