Vị trí mà nhóm Điền Miêu Miêu đang đứng không phải là nơi tốt nhất để ngắm pháo hoa, cô kéo Lăng Sấm xuyên qua nhóm người đông đúc, nhanh chóng chạy về phía trước.
Lăng Sấm không biết cô đang đưa mình đi đâu, nhưng đích đến hoàn toàn chẳng quan trọng, anh nắm tay Điền Miêu Miêu, cảm nhận làn gió biển đang thổi tới, cùng với tiếng nhịp tim đập trong lồ ng ngực.
Thể lực của anh rất tốt, chạy có một đoạn như vậy không đủ để khiến trái tim anh tăng nhịp, vì vậy đây chỉ là nhịp đập bắt nguồn từ nơi nguyên thủy nhất của con người.
Pháo hoa vẫn đang không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm, cuối cùng họ dừng lại trước mấy phiến đá ngầm.
“Á, thế mà đã có người đến rồi.” Điền Miêu Miêu nhìn một cặp đôi đang đứng trên phiến đá, rồi quay người lại nói với Lăng Sấm: “Từ đây vòng qua kia, bên trong còn một bãi cát nhỏ nữa, bình thường không có người đến. Mặc dù đây không phải vị trí quan sát tốt nhất, nhưng không bị ai làm phiền, rất hợp với…”
Hai từ “cặp đôi” còn chưa thốt ra, thì Điền Miêu Miêu đã kịp thời thu lại. Trời ơi, nguy hiểm quá, cô đang nói cái gì thế này?
Ý cười hiện lên trong ánh mắt Lăng Sấm, anh rũ mắt nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô cũng không thả ra: “Không sao, chúng ta ở đây là được rồi.”
Điền Miêu Miêu liếc nhìn cặp đôi trẻ bên mỏm đá, vẫn không bỏ cuộc, nói: “Hay là chúng ta cũng qua bên đó đi, bãi cát kia tuy nhỏ, nhưng chứa thêm chúng ta cũng chẳng vấn đề gì, cùng lắm là tránh xa họ ra một chút.”
Lăng Sấm thấp giọng cười, nói: “Chỉ cần lát nữa khi họ hôn nhau, cô không cảm thấy xấu hổ là được.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Không được, chỉ mới nghe miêu tả vậy thôi mà cô đã bắt đầu nổi da gà rồi.
“Khụ, vậy thì chúng ta đứng đây thôi.” Sớm biết vậy, thì khi nãy đã chẳng chạy xa vậy rồi.
“Chị, hai người chạy nhanh như thế làm gì?” Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh từ phía sau đuổi tới, hơi thở có chút hổn hển: “Bình thường chị chẳng tập luyện gì mà chạy cũng nhanh ghê.”
Cậu ấy nói đến đây, lại chú ý đến Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đang nắm tay nhau, Điền Miêu Miêu cúi đầu thuận theo ánh nhìn của cậu, trông thấy mình và Lăng Sấm đang nắm tay nhau, thì trái tim bỗng hụt một nhịp: “Khụ, vừa rồi tôi có hơi vội vàng.”
Cô nhanh chóng thả tay Lăng Sấm ra, cảm giác đầu ngón tay hơi bỏng.
Lăng Sấm vờ như không để ý, rồi đáp một câu: “Không sao, tôi cũng không để ý.”
Điền Đậu Đậu nhìn hai người họ bật cười hehe một tiếng, nhưng cũng không tiện vạch trần bọn họ: “Vậy nên hai người chạy cả buổi lại chạy đến chỗ này hả?”
Điền Miêu Miêu chỉ vào mỏm đá phía trước, nói: “Từ đây vòng qua sẽ có một bãi cát nhỏ, nhưng khi nãy có một cặp đôi đã vào đó rồi, bọn chị cũng không tính vào trong nữa.”
Cô đang nói thì bỗng có rất nhiều pháo hoa đủ tạo hình đặc biệt phóng lên không trung, chiếu xuống mặt biển sáng như ban ngày. Sự chú ý của mọi người đều bị đợt pháo hoa này thu hút, đến cả Điền Đậu Đậu cũng không kìm được phải lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Em phát hiện rồi, xem pháo hoa ở đây còn không đẹp bằng xem trên khoảnh khắc.” Điền Đậu Đậu mở khoảnh khắc ra, nhấp vào một đoạn video, rồi đưa cho mọi người xem: “Của người ta là vị trí ngắm tuyệt vời, đẹp hơn nhiều so với chỗ chúng ta.”
Lăng Sấm liếc nhìn vào điện thoại một cái, nói: “Tôi cảm thấy ở đây xem rất đẹp.”
“Đúng vậy.” Điền Miêu Miêu lập tức gật đầu đồng ý: “Xem pháo hoa chính là xem bầu không khí, cái quan trọng không phải pháo hoa, mà là người cùng em ngắm chúng.”
Điền Đậu Đậu có chút ngạc nhiên nhìn cô: “Hóa ra trong lòng chị, em quan trọng đến vậy sao?”
Chúc Tinh đứng bên cạnh lên tiếng: “Chị Miêu Miêu đang nói đến anh Sấm kìa!”
“…”
Một câu nói khiến cả ba người cùng rơi vào im lặng.
Mặc dù buổi tối hôm này vật lộn thật lâu, nhưng cũng may pháo hoa lại rất đẹp, Điền Đậu Đậu cũng miễn cưỡng đạt được mong ước cùng ngồi bên bãi cát ngắm pháo hoa cùng Chúc Tinh.
Trên bãi cát có bày vài lon nước ngọt khi nãy Điền Đậu Đậu mua, tuy hiện tại đã chẳng còn lạnh, nhưng pháo hoa trên bãi biển cùng với nước ngọt, khiến bầu không khí vẫn vô cùng thỏa đáng.
Điền Miêu Miêu ngửa đầu uống một ngụm, ánh mắt vô tình rơi trên người Lăng Sấm, anh đang nghiêng đầu, sườn mặt hoàn hảo lúc sáng lúc tối dưới nền pháo hoa. Điền Miêu Miêu cầm máy ảnh đặt cạnh tay lên, hướng màn trập về phía anh. Lăng Sấm trong ống khẽ quay đầu lại, gương mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng: “Chụp trộm tôi hả?”
Điền Miêu Miêu vô thức ngồi thẳng người dậy, đúng lý hợp tình đáp: “Tôi quang minh chính đại chụp mà!”
Lăng Sấm mỉm cười không lên tiếng, Điền Miêu Miêu lại chụp thêm vài tấm từ góc này của anh. Thấy chưa, cô quang minh chính đại thế cơ mà!
Sau khi pháo hoa kết thúc, Điền Miêu Miêu cũng uống hết nước ngọt của mình, bọn họ không tiếp tục ở lại bờ biển, mà đi về phía xe của Lăng Sấm.
Mọi người ra ngoài chơi cả ngày, nên đều có chút mệt mỏi, Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đang lái xe bên cạnh, bèn lo lắng hỏi anh: “Anh có mệt không?”
“Vẫn ổn, chỉ có điều bây giờ ở đây hơi đông xe, có lẽ sẽ bị kẹt một lúc.”
“Ồ.” Điền Miêu Miêu lục tìm trong túi xách, rồi đưa cho anh một thanh dinh dưỡng: “Vậy anh đói
bụng không, có muốn ăn một chút không?”
Lăng Sấm nghiêng đầu sang, mỉm cười cầm lấy thanh dinh dưỡng của cô: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Điền Miêu Miêu cũng mỉm cười với anh, sau đó không kìm được mà ngáp một cái.
“Buồn ngủ rồi hả?” Lăng Sấm hỏi cô, dịu dàng nói: “Nếu mệt thì có thể ngủ trên xe một lúc, khi nào đến tôi sẽ gọi cô.”
“Không sao, tôi không buồn ngủ, tôi có thể nói chuyện cùng anh.” Hiện tại đang kẹt xe, nếu bọn họ đều ngủ cả, thì Lăng Sấm sẽ buồn chán lắm!
Như thể biết được suy nghĩ của cô, Lăng Sấm không kìm được, bật cười một tiếng: “Vậy cô định nói chuyện gì với tôi nào?”
“Há!” Điền Miêu Miêu nhất thời không tìm ra chủ đề gì: “Nói gì cũng được, ví dụ như tại sao anh lại chiên cơm ngon như vậy chẳng hạn.”
Lăng Sấm lại thực sự nói về vấn đề đó: “Trước đây, khi học tập tại nước ngoài, quả thực là không có món gì ngon, tuy rằng ở ngoài cũng có vài nhà hàng đồ Trung, nhưng hương vị chẳng ra làm sao. Sau đó, tôi đã nấu nướng luôn tại nhà, vì tiện nên món mà tôi nấu nhiều nhất là cơm chiên, nấu mãi nấu mãi lại thành ra nhập tâm.”
“Hóa ra là vậy, vậy ngoài cơm chiên ra anh còn biết làm món nào nữa không?”
“Về cơ bản là biết làm hết những món ăn hàng ngày trong gia đình, tuy nhiên xuất sắc nhất chỉ có một, hai món.” Nói đến đây, Lăng Sấm lại đề cập đến chuyện mời Điền Miêu Miêu đến nhà chơi: “Lần tới đến nhà tôi, tôi có thể nấu cho cô ăn.”
Điền Đậu Đậu ngồi ở hàng ghế sau, vốn dĩ sắp đi vào giấc ngủ đến nơi, trong lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy cuộc hội thoại của hai người họ, bèn mở mắt: “Ừm, ăn món gì thế?”
“…” Điền Miêu Miêu bặm môi, chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Em cứ ngủ tiếp đi, trong giấc mơ muốn ăn món gì cũng có.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu thấy chị gái mình và anh Sấm đang tính ăn mảnh thì có!
Để ngăn không cho họ ăn mảnh, cậu ấy đã không tiếp tục ngủ nữa, nhưng ngược lại, giữa chừng Điền Miêu Miêu lại ngủ thiếp đi mất. Lăng Sấm lái xe rất ổn định, ngoài lúc kẹt xe khi mới ra khỏi Vịnh Tam Cầm ra, thì sau đó cả đường đi đều vô cùng suôn sẻ.
Khi sắp đến công viên Ánh Sao, Điền Miêu Miêu đã tỉnh dậy, cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lên tiếng: “Sắp đến rồi sao?”
“Ừm, đang tính đánh thức cô dậy.”
Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh: “Anh lái xe tốt thật đó, cả đoạn đường tôi chẳng có cảm giác gì hết.”
Chúc Tinh ở hàng ghế sau bắt được từ khóa, cái gì, lái xe? Chị Miêu Miêu và anh Sấm đã tiến triển tới bước này rồi cơ à? [1] Cô ấy mới ngủ một lúc thì tỉnh ngay, thậm chí còn có chút phấn khích.
Lăng Sấm đưa Chúc Tinh về nhà trước, sau đó mới đến Điền Miêu Miêu và Điền Đậu Đậu. Lúc này, đã không còn sớm nữa rồi, sau khi xuống xe, Điền Miêu Miêu lại dặn dò một câu: “Anh lái xe nhớ cẩn thận nhé.”
“Ừm.” Lăng Sấm gật đầu, nhìn cô đi xa mới quay xe lái về hướng nhà mình.
Về đến nhà, Điền Miêu Miêu gửi hết số ảnh chụp hôm nay cho Lăng Sấm, bảo anh tự chọn. Lăng Sấm tắm xong, vừa sấy tóc vừa chọn ra vài tấm ảnh chơi bóng rổ, chẳng thèm chỉnh sửa gì cứ thế gửi thẳng ảnh gốc cho Tần Ngạn.
Tần Ngạn đang tăng ca, trông thấy Lăng Sấm gửi cho mình nhiều ảnh của anh như vậy, không nhịn được bèn gửi một biểu tượng mặt cười mỉm qua: “Anh Lăng đẹp trai, em đâu phải fan nữ cuồng của anh, anh gửi cho em mấy thứ này cũng vô dụng.”
Lăng Sấm: “Cho cậu xem tay nghề chụp ảnh của người khác, để cậu cảm nhận thế nào là sự khác biệt thảm hại giữa người với người.”
Tần Ngạn: “Cảm nhận được rồi, cậu muốn show tình cảm chứ gì?” *Biểu cảm mặt cười*
Vé xem lễ hội âm nhạc là anh ta cho Lăng Sấm, không ngoài dự đoán thì cả ngày hôm nay Lăng Sấm đều ở cùng bà chủ Điền, vậy nên khả năng cao những tấm ảnh này là do bà chủ Điền chụp.
Lăng Sấm không trả lời Tần Ngạn, anh tìm thấy tấm ảnh Điền Miêu Miêu “chụp trộm” trong đống ảnh, sau đó hiếm hoi lắm mới đăng lên khoảnh khắc một lần.
“Pháo hoa đêm nay thật đẹp!” *Hình ảnh*
[1] Lái xe: Tiếng lóng trên mạng thường đề cập đến các chủ đề liên quan đến nội dung khiêu d.âm