Lương Tinh Tinh ở bên cạnh bị sặc ngụm nước ngọt trong miệng phải ho hai tiếng: “Anh Lăng Sấm, không nhìn ra là anh lại “giả tạo” vậy đó.”
“…” Lăng Sấm hiếm khi viết lên vở bài tập của Lương Tinh Tinh, sau đó đưa bút trong tay lại cho cô bé: “Bây giờ làm bài này đi.”
Lương Tinh Tinh: “…”
Điền Miêu Miêu thấy bộ dạng thâm thù khổ sở của Lương Tinh Tinh, bèn mỉm cười nói với Lăng Sấm: “Vậy hai người làm bài đi nhé, em qua bên kia đây.”
“Được.” Lăng Sấm nhìn cô về quầy đồ nướng, rồi lại ngửa đầu uống nước ngọt trong lon.
Đúng thật là ngọt hơn so với trước đây anh từng uống, anh chỉ có sao nói vậy thôi, có gì mà giả tạo?
“Anh Lăng Sấm, em làm được rồi!” Lương Tinh Tinh đã giải được bài tập trên vở trong lúc anh đang thất thần. Đây là bài tập khó nhất, trước đó cô bé đã suy nghĩ rất lâu nhưng không nặn ra nổi, nhưng anh Lăng Sấm chỉ viết có vài nét, thì cô bé đã thuận theo tư duy của anh để giải được, cuối cùng đã làm xong!
Lăng Sấm cúi đầu nhìn một cái, rồi gật đầu: “Không tồi, vậy để anh thử ra một dạng bài khác, xem em có làm được hay không.”
Lương Tinh Tinh: “…”
Cái này thì không cần đâu!
Phản kháng của Lương Tinh Tinh h0àn toàn chẳng có tác dụng, Lăng Sấm vẫn viết một đề bài lên giấy nháp, rồi mới ra chiên cơm cho khách.
Lương Tinh Tinh làm hết những bài tập mà mình chưa làm được, rồi cầm theo vở bài tập về quầy hàng của mẹ, còn tự hào nói với mẹ mình: “Anh Lăng Sấm và chị Miêu Miêu đi xem phim, là dùng vé xem phim mà con tặng đấy mẹ ạ!”
“Vậy sao?” Chị Trương vừa nhúng phở cho khách, vừa hỏi cô bé: “Phim có hay không?”
“Con không hỏi, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hai anh chị thì chắc là hay.” Lương Tinh Tinh nói rồi cũng bắt đầu đỡ việc cho mẹ: “Mẹ, liệu còn có ông chủ lớn nào đến chợ đêm nữa không?”
“Trẻ con như con không cần phải lo lắng đến chuyện này, tập trung học hành.”
“Được ạ.”
Sau khi Lăng Sấm bán hết cơm chiên, thì bên quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu vẫn còn không ít người ngồi, anh dọn dẹp xe đồ ăn của mình, rồi đi về phía Điền Miêu Miêu: “Cần giúp gì không?”
Điền Miêu Miêu ghi xong món mà khách gọi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Sấm: “Anh bán hết rồi sao?”
“Ừm.” Lăng Sấm ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào cuốn sổ ghi chép của cô: “Sau này có thể làm phần mềm gọi đồ trong cửa hàng, như vậy sẽ không phải ghi tay nữa.”
Điền Miêu Miêu nói: “Tuy nhiên phần mềm cũng phải mất tiền nhỉ? Vẫn nên đợi sau này em làm ăn lớn rồi thiết kế sau vậy.”
Lăng Sấm mỉm cười một tiếng, nói với cô: “Món quỹ của em kiếm được không ít, không cần tiết kiệm vậy đâu.”
Lần trước, Điền Miêu Miêu cũng đã nhìn thấy tiền kiếm được từ món quỹ của Lăng Sấm, tuy anh luôn nói đó là tiền của cô, nhưng cô cũng ngại không dám nhận mà: “Cái này, lần đó em cũng đã nói rồi, nhiều tiền như vậy…”
“Vậy hay là em cứ coi như anh đầu tư nhé?” Lăng Sấm nhìn cô, nghĩ ra biện pháp ở giữa: “Đợi sau này làm ăn lớn rồi, thì Miêu tổng chia cổ tức cho anh?”
“…” Điền Miêu Miêu nhất thời không lên tiếng, như đang suy nghĩ điều gì đó: “Anh tin tưởng em vậy hả? Ngộ nhỡ đầu tư thất bại thì sao?”
“Đầu tư ấy mà, chắc chắn sẽ có rủi ro, tuy nhiên mắt nhìn của anh tốt lắm đó.” Lăng Sấm nói rồi mỉm cười với cô: “Trước đây, chẳng phải em gọi anh là Sói già lọc lõi Phố Wall còn gì?”
Điền Miêu Miêu cũng phì cười một tiếng rồi ngước lên nhìn anh: “Như vậy cũng được, anh đã không lo lỗ vốn, thì em có gì mà phải lo. Tuy nhiên… Thực sự vẫn còn người đến khai thác phát triển chợ đêm cổng Bắc sao?”
Chuyện khác chưa nói, nhưng người làm kinh doanh đều rất mê tín, chỉ với “chiến tích” của chợ đêm cổng Bắc thôi thì phải thật không tin tà ma thì mới dám đến.
Lăng Sấm nói: “Yên tâm, chợ đêm cổng Bắc là dự án tốt, chỉ là hiện tại chưa gặp được người thích hợp thôi.”
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt, nhìn anh, nói: “Xem ra bọn anh nói quả không sai, dự án này thực sự giống như yêu đương vậy.”
Lăng Sấm cong cong môi, không lên tiếng, mấy khách hàng ăn đồ nướng bên cạnh thấy dáng vẻ của họ như vậy, bèn lần lượt không kìm được mà nói: “Ông chủ Lăng, bà chủ Điền, có phải hai người đang hẹn hò thật không?”
“Tôi thấy giống lắm, ánh mắt như kết sợi luôn rồi kìa.”
“Không hẹn hò thì ông chủ Lăng đóng quầy rồi, không về nhà còn chạy qua đây nói chuyện ấy hả?”
“Vậy khi nào thì mở tiệc uống rượu mừng thế?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Bọn họ nghĩ xa xôi quá rồi!
Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu, rồi nói với bọn họ: “Tôi thấy là mấy người nhân cơ hội muốn được giảm giá phải không?”
Mấy khách hàng đều bật cười: “Phải nói rằng ông chủ Lăng quả thông minh, đến lúc đó cả hai người đều phải giảm giá nhé.”
“Được, mấy người cũng nhớ gửi phong bì mừng là được.”
“Nếu hai người kết hôn, thì chắc chắn tụi tôi sẽ gửi quà mừng, vậy là hai người đang hẹn hò thật hả?”
“Đúng thế.”
Không đến năm phút tiếp theo đó, tin tức Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đang hẹn hò đã lan khắp chợ đêm cổng Bắc, bao gồm cả những chủ quầy tự lập nhóm chat riêng của mình.
Nhóm đồ nướng của Điền Miêu Miêu cũng thảo luận sôi nổi ngút trời, rất nhiều bạn trong nhóm cũng gắn thẻ cô, hỏi xem có phải sự thật hay không?
Điền Miêu Miêu đến phục tốc độ lan truyền tin tức hiện tại luôn rồi!
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Cảm ơn mọi người quan tâm, đúng là tôi và Lăng Sấm đang hẹn hò, lát nữa sẽ phát lì xì cho cả nhà, ai giành được đều sẽ được tặng đồ nướng.” *Bắn tim*
Gửi xong tin nhắn, Điền Miêu Miêu không kìm được phải cằn nhằn với Lăng Sấm: “Trời ạ, chúng ta hẹn hò mà cũng cần thông báo chính thức trong nhóm, em cảm thấy bản thân như ngôi sao vậy!”
Lăng Sấm cười một tiếng, nhìn cô, nói: “Ai nói không phải chứ, em chính là minh tinh của chợ đêm cổng Bắc.”
“… Vậy thì vinh hạnh quá!”
Lăng Sấm thấy cô gửi lì xì trong nhóm, nên cũng gửi theo một cái, trong nhóm lập tức tràn ngập những câu “chúc mừng, chúc mừng”. Tựa như quay lại ngày ảnh họ đi làm phù dâu phù rể được gửi vào trong nhóm vậy.
Tần Ngạn sau khi tăng ca mới đọc được tin tức này, đương nhiên là lì xì cũng chẳng còn, chỉ còn lại đúng cái nịt buộc tiền dưới đất.
Anh ta nhếch khóe miệng, nói chuyện riêng với Lăng Sấm: “Cậu yêu đương vậy mà không nói với tôi đầu tiên, có còn là anh em nữa không hả?”
Lăng Sấm: “Yên tâm, khi nào kết hôn
sẽ báo cho cậu đầu tiên, chuẩn bị sẵn quà đi, còn nữa, phải đến làm phù rể cho tôi.” *Cười mỉm*
Tần Ngạn: “?” “Mới hẹn hò mấy ngày mà cậu đã muốn kết hôn rồi?”
Lăng Sấm: “Chẳng phải Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư hẹn hò có một năm là kết hôn đấy sao?”
Tần Ngạn: “… Vậy thì cậu cũng phải đợi thêm một năm nữa chứ!”
Lăng Sấm: “Một năm nhanh lắm, tôi báo trước cho cậu hẳn một năm, đủ chứng tỏ là anh em tốt chưa?” *Cười mỉm*
Tần Ngạn: “…”
Tần Ngạn lập từ loan tin cho Chu Khải Tinh, nhưng Chu Khải Tinh chẳng những không cùng anh ta chế nhạo Lăng Sấm, mà còn đùa đùa thật thật nói với anh ta: “Vậy trong số chúng ta chỉ còn lại cậu độc thân thôi đó.”
Tần Ngạn: “…”
Rốt cuộc là anh ta chơi cùng nhóm bạn “chó lợn” gì thế này?
Ngày hôm sau là ngày Điền Miêu Miêu đồng ý để Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh ra ngoài xem phim. Trước khi ra ngoài, Điền Đậu Đậu đã thái được kha khá nguyên liệu, còn Điền Miêu Miêu thì ở nhà xiên que một mình.
Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, Điền Miêu Miêu cầm lên liếc nhìn, là Lăng Sấm gọi tới. Cô vội vàng bắt máy: “Lăng Sấm, có việc gì không?”
Lăng Sấm như khẽ cười một tiếng, rồi mới nói với đầu dây bên kia: “Không có việc gì thì không được gọi điện cho bạn gái anh sao?”
“…” Điền Miêu Miêu im lặng mấy giây, mới lên tiếng: “Anh đừng có mở miệng ra là bạn gái anh bạn gái anh thế chứ, đến cả Tinh Tinh đều cảm thấy anh “giả tạo” rồi kia.”
Lăng Sấm lại cười, không trêu chọc cô nữa: “Vừa rồi Điền Đậu Đậu nhắn tin cho anh, hỏi anh bí kíp gắp thú, cậu ấy và Chúc Tinh đang ở bên ngoài sao?”
“Ừm, hôm qua em đồng ý cho hai em ấy nghỉ vài tiếng.” Điền Miêu Miêu nói đến đây, lại kìm không được, cười một tiếng: “Hôm qua, em ấy còn chém gió với Chúc Tinh, nói mình là sát thủ máy gắp thú gì gì đó, sao còn nhắn tin cho anh để cầu cứu thế?”
Lăng Sấm cong khóe môi, chẳng buồn quan tâm xem rốt cuộc Điền Đậu Đậu có gắp được thú bông hay không, chỉ hỏi: “Vậy buổi trưa em ở nhà một mình à? Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ có mình em, nên gọi đại đồ ăn bên ngoài là được.”
“Vậy anh đến ăn cùng em.” Lăng Sấm đã đứng dậy, đi ra bên ngoài: “Sao lại ăn đại cái gì được chứ, để anh đến gọi đồ ăn.”
Điền Miêu Miêu hơi sững sờ, sau đó có chút thiếu tự nhiên gật đầu: “Ồ, được, vậy em đợi anh.”
“Anh đến ngay.” Lăng Sấm noi xong, bèn cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Điền Miêu Miêu biết Lăng Sấm đến, nên dọn dẹp qua phòng khách, cũng chải lại tóc, khoảng hai mươi phút sau, Lăng Sấm đã gõ cửa nhà, Điền Miêu Miêu đi tới mở cửa cho anh, thấy trong tay anh còn cầm theo một bó hoa hồng.
“Đây là…” Điền Miêu Miêu nhìn bó hoa tươi anh cầm, rồi ngẩng lên nhìn anh.
Lăng Sấm giả bộ kho khan một tiếng, rồi nói với Điền Miêu Miêu: “Trên đường có ngang qua một tiệm hoa tươi, nhìn thấy hoa nở đẹp quá, không kìm được nên mua một bó.”
Anh nói rồi đưa bó hồng champagne cho Điền Miêu Miêu: “Tặng em này.”
Điền Miêu Miêu nhận lấy bó hoa từ tay anh, không khỏi nở nụ cười: “Cảm ơn, đẹp lắm!”
Lăng Sấm nhìn cô, khóe miệng cũng cong lên: “Không có gì, em thích là được rồi.”
“Anh vào trong đi đã, để em đi kiếm chiếc lọ cắm hoa.”
“Được.” Lăng Sấm thay giày, đi từ ngoài vào trong. Điền Miêu Miêu lấy chiếc bình thủy tinh trong tủ phòng khách ra, chiếc bình hoa này là cô mua khi mới chuyển nhà tới đây.
Khi mới chuyển nhà, cô còn đam mê sắp xếp căn phòng, ngoài những món đồ chơi đáng yêu ra, thì cũng đặt một loạt hoa tươi trên mạng, mỗi tuần đều có hoa tươi mới gửi đến.
Dần dần, cô không còn quan tâm tới việc xử lý hoa tươi nữa, mà chiếc bình hoa này cũng bỏ không, thật không ngờ lại có một ngày lôi nó ra lần nữa.
Cô cầm bình hoa vào nhà vệ sinh rửa, sau đó đổ hơn nửa bình nước, rồi cắm hoa của Lăng Sấm vào trong.
“Đẹp quá!” Sau khi đặt bình hoa trên bàn, Điền Miêu Miêu kìm không được phải lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Lâu lắm rồi em không nuôi hoa, đúng là trong phòng có hoa vẫn đẹp hơn.”
Lăng Sấm đi tới, nói với cô: “Nếu em thích, tuần nào anh cũng tặng em một bó.”
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt nhìn anh: “Bó hoa này của anh cũng không rẻ phải không? Một tuần một bó, vậy thì tốn kém quá.”
Lăng Sấm mỉm cười xoa xoa đầu cô: “Một tuần một bó hoa, anh tặng được.”
Lòng bàn tay Lăng Sấm ấm áp, bàn tay cũng to hơn tay cô rất nhiều, Điền Miêu Miêu cảm giác được bàn tay anh m ơn trớn trên đầu mình, khiến vành tai hơi nóng. Cô khẽ ho một tiếng, rồi tìm app trước đây mình hay đặt hoa, đưa cho Lăng Sấm xem: “Hay là anh đặt trên này đi, trước đây em hay đặt ở đây, tuần nào họ cũng gửi đến, rẻ hơn ở tiệm nhiều.”
“Được, lát nữa anh sẽ tải về.”
“Vậy nếu anh đã đến rồi, thì nhân tiện xiên đồ nướng giúp em nhé, ăn cơm xong anh hãy về.”
“…” Vừa rồi không phải bọn họ còn đang nói về chuyện hoa à, sao chủ đề lại nhảy sang xiên đồ nướng rồi? Lăng Sấm có chút bất lực nhìn cô, rồi gật đầu đồng ý: “Được, Miêu tổng.”