Editor: Mướp | Beta: TáoChương trình phỏng vấn này thực sự khá nhàm chán, câu hỏi trung lập, câu trả lời cũng trung lập.
Ngoại trừ phút cuối, MC giữ Khương Nhan và nam chính Phó Thần hỏi thêm mấy câu, tiếp đó lại hỏi đến đạo diễn một câu, sau cùng dường như mới nhớ ra trên sân khấu còn có một nhân vật tên Tô Lục nữa.
Thật ra thì Tô Lục là bị kéo đi cho đủ số lượng, nhân vật nữ hai trong phim, cũng chính là người đóng vai bạn tốt của Cố Lam hôm nay có chuyện không tới tham gia kịp nên mới kéo Tô Lục tới đây.
Bằng không với danh tiếng của cô ta thì loại phỏng vấn này không đến lượt, thậm chí còn không gọi là nhân vật nữ ba được.
Camera chuyển động, người dẫn chương trình cười thân thiện với Tô Lục, nụ cười phơi phới như thấy gió xuân, hắn áy náy vì đã bỏ rơi em gái này từ đầu chương trình đến giờ.
“Nghe nói đây là lần đầu cô Tô lấn sân sang mảng điện ảnh và phim truyền hình, vậy cô có cảm giác gì khi đóng phim truyền hình?”
Tô Lục không hề tức giận vì bị bỏ qua, nghe MC nói, thản nhiên trả lời: “So với quay quảng cáo thì thú vị hơn, huống chi đoàn phim có rất nhiều người quan tâm đến tôi, đặc biệt là chị Nhan, chị đã chỉ bảo cho tôi rất nhiều điều, em vô cùng cảm ơn chị.”
Giọng nói của Tô Lục ngọt ngào, ngây thơ khiến cho người khác không kịp đề phòng, nhưng trong lời của cô ta chỉ có một ý là quay phim truyền hình cô ta hoàn toàn đảm nhiệm được, hơn nữa cô ta và đoàn phim rất hòa thuận với nhau, thậm chí có quan hệ không tệ với Khương Nhan.
Là một người mới không có tiền đề, lần đầu tiên tham gia quay phim, Tô Lục háo hức muốn nắm bắt tất cả mọi thứ có thể làm cho mình một bước lên mây.
Khương Nhan không ngờ hiện giờ cô lại trở thành bàn đạp cho người mới, cảm giác này rất khó chịu.
Vậy nên, chiêu này của Tô Lục rõ ràng chơi sai rồi, Khương Nhan sau khi nghe Tô Lục nói xong, biểu cảm trên mặt hoàn toàn trầm xuống, cô không thích làm bàn đạp của người khác.
Vòng giải trí thật sự là một thùng nhuộm lớn, mỗi người đều có muôn vàn sắc màu, nhìn người lúc trước nói chuyện với mình còn không rành thế sự bây giờ trên mặt cũng có thêm một chút tính toán.
Nói Khương Nhan giả bộ cao thượng cũng được, tự cho mình là siêu phàm cũng được, tóm lại là cô không thích rất nhiều thứ trong giới giải trí, nhưng cô có thể kiên trì được bao lâu?
MC dường như cũng cảm nhận được bầu không khí trong trường quay lạnh xuống, tính toán thời gian cũng đã sắp hết nên vội vã hỏi vài vấn đề liên quan khác xong lập tức kết thúc chương trình phỏng vấn.
Giang Dịch Hành và An Hạ chờ Khương Nhan ở phía sau khán đài, hai người đang vô cùng buồn chán, thấy Khương Nhan quay xong chương trình lập tức đi ra ngoài.
Thời gian đã không còn sớm, bên ngoài trời lại đổ mưa phùn tí tách.
Khương Nhan khoanh tay đứng ở trước cửa phòng thu còn An Hạ đi lấy xe.
Những hạt mưa phùn thổi lên trên người Khương Nhan, làm cô cảm thấy hơi lạnh, Giang Dịch Hành mở chiếc ô màu đen đứng ở sau lưng cô.
Chiếc ô đen ngăn cách màn mưa phùn bên ngoài, tuy không lạnh nhưng cô vẫn bực bội.
Khương Nhan ngẩng đầu liếc một cái, chê như thường: “Thật xấu xí.”
Giang Dịch Hành biết ánh mắt người này rất cao, dứt khoát không trả lời, hai người vẫn chờ An Hạ lái xe tới, bầu không khí xung quanh khá yên tĩnh.
Vốn tưởng rằng có người nối nghiệp thì sẽ nhàn nhã trải qua cuộc sống làm trợ lý, An Hạ hết sức cam chịu số phận đi lái xe, lúc lấy xe ra thấy hai người đứng chung một chỗ, người đàn ông lãnh đạm cầm ô che, người phụ nữ bị khuất nửa người trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm của cô.
Hai người đứng sát cạnh nhau, nhìn vô cùng hợp.
Chờ khi cô đi đến gần, trợ lý An với đôi mắt cận thị mới nhận ra cặp đôi hòa hợp kia không phải ai khác mà chính là bà chủ và anh chàng trợ lý mới của cô ấy.
Cô đạp chân ga một cách cam chịu, trước kia làm trợ lý cho một người, còn bây giờ thì sao? Ha, giờ cô làm trợ lý cho hai người luôn rồi.
Cô vẫn không hiểu tại sao Khương Nhan phải nuôi một người ăn cơm chùa làm gì, cô bấm còi inh ỏi một cái.
Lên xe, về nhà, ngủ, lịch trình tiếp theo đại khái là như vậy, Khương Nhan cũng định dựa theo lịch trình này mà thực hiện.
Về đến nhà Khương Nhan ném cái túi, nằm tê liệt trên ghế sô pha.
Giang Dịch Hành vào nhà, sau đó anh đổi giày rồi cất chiếc ô, tiếp đó anh mở TV lên.
“Đã trễ lắm rồi.” Chẳng lẽ người này nửa đêm rồi còn muốn xem TV?
Giang Dịch Hành đặt điều khiển xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
Cuối cùng anh cầm một bịch bánh mì và ly sữa bò đặt trên bàn.
“Đêm hôm khuya khoắt còn ăn thì quá là tội lỗi.” Khương Nhan khinh bỉ.
“Tôi chưa bao giờ nhịn đói để giữ dáng.” Giang Dịch Hành vừa nói ẩn ý, vừa xé túi bánh mì ra.
Trước đây