Editor: MướpCả hai người đang nói thì đột nhiên cánh cửa mở ra từ bên ngoài.
“Đạo diễn Trần.” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tựa hồ như mang theo ý cười, nghe vô cùng quyến rũ.
Người vừa tới chính là Giản Bách, diễn viên đảm nhận vai Lâm Dương, một ngôi sao mới nổi trong giới giải trí.
Cậu xuất hiện trong một bộ phim thần tượng với gương mặt điển trai và diễn xuất xuất sắc, sau đó bắt đầu trở nên nổi tiếng.
Giản Bách mặc một bộ đồ giản dị màu trắng, dáng người cao lớn, mặt mày thâm thuý, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Chà có vẻ như tôi đến muộn nên không được thưởng thức những màn biểu diễn đặc sắc của các vị mỹ nữ ở đây rồi.”
Giản Bách làm bộ nhíu mày, giọng nói trầm thấp làm cho nữ diễn viên mới ở bên cạnh không khỏi nổi bong bóng hồng trong mắt.
“Chị Khương, xin chào.” Giản Bách để ý tới Khương Nhan, sau đó tiến lên chào hỏi với cô, chìa bàn tay trắng nõn ra, động tác cực kỳ quen thuộc.
“Xin chào.” Khương Nhan đáp lại, lịch sự mà xa cách bắt tay cậu.
Giản Bách hôn lên mu bàn tay của Khương Nhan một cái như một quý ông lịch sự.
Khương Nhan rút tay trở về, cô không quá thích màn chào hỏi “nhiệt tình” như vậy của cậu ta.
“Vừa hay hai người nói chuyện trước với nhau nhé, tôi có chút việc bận.” Đạo diễn nói xong vội vàng rời khỏi.
Một số nhân viên bận bịu sắp đặt đạo cụ trong phòng, nơi này cũng là một trong những bối cảnh của bộ phim.
Đa số các cảnh phim trong “Đỏ và trắng” đều là cảnh nam, nữ chính ở trong nhà, bởi vậy đoàn làm phim trực tiếp chọn một khu phố mới được xây dựng không nhiều người ở Lâm Thành, thuê một căn hộ ba phòng ngủ ở làm đại bản doanh để quay phim.
Hôm nay thực ra không có nhiệm vụ quay chụp gì, ngày mai mới là ngày khởi quay chính thức, Khương Nhan chờ một lát sau đó thấy không còn việc gì nữa nên định rời khỏi.
Giản Bách thấy Khương Nhan đứng lên thì mở miệng nói trước: “Tôi tiễn chị đi?”
Khương Nhan từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Không sao mà, được phục vụ mỹ nữ là vinh hạnh của tôi.” Giản Bách vô cùng kiên trì.
“Trợ lý của tôi ở dưới lầu.” Khương Nhan giải thích.
Giản Bách nhìn qua cửa sổ trong phòng, quả nhiên dưới lầu có một chiếc xe màu xám bạc đang đậu, cửa xe đang mở mơ hồ nhìn được bên trong là một cô gái trẻ.
Cậu buông tay, giọng nói tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”
“Tiếc gì?”
“Đáng tiếc không có cơ hội thể hiện một phen trước mặt người phụ nữ xinh đẹp như chị.” Giản Bách cực kỳ phóng khoáng, xoay xoay chiếc chìa khoá trong tay, giọng điệu có chút trêu chọc, đôi mắt đào hoa chớp chớp nhìn Khương Nhan.
“Chờ khi bắt đầu quay phim thì không lo không có cơ hội thể hiện trước mặt mọi người kỹ năng diễn xuất điêu luyện của cậu.” Khương Nhan lạnh nhạt nói, trực tiếp gạt bỏ chủ đề Giản Bách đang nói tới sang một bên, không tiếp tục câu chuyện.
Tiếp đó Khương Nhan đẩy cửa rời đi, không để ý tới ánh mắt phia sau luôn nhìn chằm chằm trên người mình.
“Không hài hước xíu nào.”
Khương Nhan rời đi, Giản Bách cũng rời khỏi trường quay, cậu cũng không kính nghiệp đến mức ngồi xổm ở trường quay khi phim chưa khai máy.
Khương Nhan đi xuống lầu, trực tiếp ngồi vào trong xe, An Hạ choáng váng tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn, đầu tóc vẫn còn bù xù.
“Thế nào rồi?” An Hạ nhìn Khương Nhan bằng đôi mắt như đang phát sáng.
“Nửa tháng tới cậu được vinh hạnh chở tớ tới đây mỗi ngày.”
“Tớ đã nói mà A Nhan, cậu tuyệt vời nhất.” An Hạ kích động vỗ vào tay lái.
Khương Nhan bất đắc dĩ lắc đầu nhìn An Hạ còn vui vẻ hơn so với chính mình.
“Một vai diễn mà thôi, có cần kích động như vậy không?”
An Hạ nhếch môi, bắt đầu phân tích cho Khương Nhan: “Cậu không biết chứ, lúc trước cậu thua Giản Thanh Ninh một phiếu ở giải Kim Lan, bây giờ lại thua bởi bộ phim này thì lăn lộn trong giới kiểu gì? Người khác sẽ nói cậu như thế nào?”
Bị người ta đánh liên tiếp hai lần trong đời đúng là quá bi thảm.
“Giản Thanh Ninh là tiền bối, tớ thấy cũng không tệ như vậy.
Cậu đó, đừng có nghĩ đông nghĩ tây suốt ngày như vậy, mau lái xe đi.” Khương Nhan ra lệnh.
“Tuân mệnh.” An Hạ làm động tác chào.
An Hạ chạy xe về biệt thự của Khương Nhan, trên đường cái miệng nói liến thoắng không ngừng nghỉ từ các diễn viên phối hợp trong bộ phim đến cả nhân viên trong đoàn.
Lúc Khương Nhan trở về biệt thự thì Giang Dịch Hành cũng trở về sau khi đi dạo bên ngoài.
Mấy ngày nay, Giang Dịch Hành mỗi ngày đều đi ra ngoài để tìm hiểu về thế giới này, đời sống phong phú cực kỳ.
Sau khi vào nhà, ném cái túi xách đi, Khương Nhan nằm dài trên ghế sô pha, không quên sai khiến anh: “Tôi muốn uống nước.”
Giang Dịch Hành thả cuối tạp chí trong tay ra, đứng dậy rót một ly nước ấm cho Khương Nhan.
Nước không lạnh, không nóng, uống vừa đủ.
Khương Nhan ôm cốc, lười biếng nằm co quắp ở trên sô pha, điện thoại dính sát vào lỗ tai, cô đang báo cáo lại “tình hình chiến đấu” cho Ngưu Lâm.
Bên ấy Ngưu Lâm không biết nói cái gì mà làm cho Khương Nhan sặc nước, mất hết hình tượng.
Giang Dịch Hành nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhưng lại không muốn bị Khương Nhan nhìn thấy.
Sau khi cúp điện thoại, cô trầm ngâm nhìn Giang Dịch Hành, dùng cặp mắt đánh giá anh hết lần này đến lần khác.
“Sao vậy?” Giang Dịch Hành bị cô nhìn chằm chằm đến run rẩy.
“Không có gì.”
Không hiểu tại sao trong đầu Giang Dịch Hành lại nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ người này muốn đuổi mình ra ngoài.
Thật là một người phụ nữ tàn nhẫn và vô lý, Giang Dịch Hành càng thêm kiên định với suy nghĩ này, đồng thời trong lòng không khỏi phẫn nộ, anh làm việc cẩn thận như vậy chẳng lẽ sắp bị sa thải sao.
Khương Nhan bị anh nhìn đến ớn lạnh, bất đắc dĩ đỡ trán, ánh mắt ấm ức này là cái quần què gì vậy, có phải cô muốn bán anh đi đâu, xem ra không được rồi.
Giang Dịch Hành không biết ánh mắt giận giữ của mình qua mắt nhìn của Khương Nhan lại trở thành ánh mắt tủi thân.
Khương Nhan bỏ mặc Giang Dịch Hành phía sau lưng, sau đó đi lên lầu.
Đến buổi tối, Giang Dịch Hành úp một tô mì tôm, vừa ăn vừa nhìn Khương Nhan đi xuống phòng khách trải một tấm thảm rồi thực hiện mấy động tác kỳ quái.
Lúc này Giang Dịch Hành còn không biết trên thế giới còn có một loại phương thức vận động là yoga, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nhan đang xoay người, vặn mình thành hình bánh ma hoa*, cô đúng là một người phụ nữ rất biết cách làm cho người ta tức giận.
*Bánh ma hoa: một loại bánh rán của Trung, hình dạng tương tự như bánh quẩy của VN.
Tuy nhiên vóc dáng của cô thực