Ánh đèn mờ ảo đến mức không nhìn rõ người đang đến là ai, có điều giọng hát vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ là cô sao?
Khán giả dưới khán đài phấn khích nhìn về sân khấu, trước đó Happy Show đã từng tuyên truyền có sự tham gia của Khương Nhan, nhưng hiện tại đã đến phần cuối của chương trình rồi vẫn chưa thấy người đâu.
Khán giả phía dưới không ngừng ôm ấp hi vọng, cảm thấy đây chỉ là một mánh lới nhỏ của Happy Show, điều mà chương trình tạp kỹ nào cũng làm, không có gì là lạ.
Cho dù chỉ là mánh lới quảng cáo, nhưng khán giả dưới sân khấu hôm nay cũng khá hài lòng, dù sao hôm nay cũng đã phát hiện ra được một nam thần biết hát, biết đóng phim, vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.
Dựa theo suy đoán của khán giả, ánh đèn chầm chậm chiếu đến người đứng sau tấm rèm, đập vào mắt đầu tiên là một đôi cao gót màu bạc, sau đó là cặp chân dài thon trắng, tiếp đến là cả người chìm trong bóng tối từ từ đi lên.
Ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy thân thể của cô, có chút tiên khí phảng phất, ngay cả âm thanh cũng linh hoạt, kỳ ảo hơn mấy phần.
Khi ánh sáng bao trùm rõ hơn, dần dần mọi người thấy rõ được trang phục của người mới tới, một chiếc váy liền màu trắng ngà, mái tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa, những sợi tóc mai được vén sau tai, nhìn thoáng qua có vẻ như ngẫu nhiên nhưng thực chất đã được trang trí tỉ mỉ.
Ánh đèn sân khấu sáng rực nhưng không thể sáng bằng danh tiếng của Khương Nhan, cô đứng ở đó, chỉ cần liếc mắt thôi cũng khiến người khác nhận ra được.
Vốn dĩ là Giang Dịch Hành hát đơn ca nhưng bởi vì có thêm tone giọng của Khương Nhan nữa nên tự nhiên như mây trôi, nhu tình như nước chảy hơn nhiều.
Sự xuất hiện của Khương Nhan như một cao trào cho phần kết của chương trình.
“Không ngờ rằng Khương Nhan thực sự tham gia, kích động quá đi.”
“Nam thần và nữ thần đứng chung một khung ảnh, cái giá trị nhan sắc này đúng là thỏa mãn con mắt quá mà.”
“Mẹ nó, cái cảm giác tràn đầy mùi cp này…”
Những suy nghĩ trên rất bình thường, mặc dù còn không ít người suy nghĩ lệch lạc hơn nhiều.
“Aiz, mấy người thì hiểu cái gì, cuộc sống của nam thân chính là CỐ GẮNG.”
“…?”
“Tôi biết rồi, nghe nói trước đây nam thần chính là trợ lý của nữ thần Khương Nhan đấy, trời xui đất khiến thế nào mà trở thành diễn viên quần chúng trong phim của cô ấy, sau này mới từng bước một đi lên trong giới giải trí này.”
“Xời, vậy giờ muốn vào giới giải trí là chỉ cần đi làm trợ lý cho nghệ sĩ đúng không?”
…
Ca hát trước giờ không phải sở trường của Khương Nhan, mặc dù giọng nói của cô êm ái nhưng dù sao cũng chẳng có ai hoàn hảo cả, đối với phương diện ca hát thì cô thuộc loại người hát tạm nghe được nếu được phối nhạc đầy đủ.
Chỉ là với tình huống hiện tại, có “chuyên gia” Giang Dịch Hành trấn giữ, lại thêm âm thanh của chương trình Happy Show này khá tốt nữa nên làm cho giọng hát của Khương Nhan nghe thoáng qua có vẻ khá tốt.
Hát xong, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên như sấm, không nói cái khác, chỉ cần lúc nãy hai người đứng chung một sân khấu đã quá đủ rồi.
Giang Dịch Hành nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Nhan, khi anh thấy dáng vẻ của cô là lúc cô đang cười dịu dàng vẫy tay chào mọi người ở dưới sân khấu.
Nhìn thấy tình trạng này của cô, Giang Dịch Hành yên tâm hơn phần nào vì có lẽ mọi việc đã được giải quyết xong.
…
Sau khi chương trình kết thúc, hai người một trước một sau đi vào hậu trường mới phát hiện Ngưu Lâm đã rời đi từ lâu, trong phòng nghỉ chỉ còn lại An Hạ đang chờ hai người.
Nhìn thấy Giang Dịch Hành, An Hạ cười híp mắt, đưa chìa khóa cho anh, tiện thể truyền lại lời Ngưu Lâm nói trước khi đi.
“Chị Lâm nói, lát nữa anh tự đi bằng xe của công ty là được.”
Giang Dịch Hành nhận lấy chìa khóa, ngoan ngoãn nhận mệnh.
Quả thật ba người bọn họ không thích hợp để cùng xuất hiện trước mặt mọi người trên một chiếc xe, bây giờ anh lại chưa có trợ lý riêng.
Bởi vậy chỉ có thể tự mình lo liệu cơm áo gạo tiền.
Từ trường quay về nhà Khương Nhan mất khoảng một giờ.
Lúc cô về đến nhà mới phát hiện so với cô, Giang Dịch Hành về sớm hơn cô một chút, nhưng cũng là lẽ thường, tốc độ lái xe của con nhóc An Hạ kia, cô dắt chó còn có thể vượt qua.
Tiếng mở cửa cũng không thu hút sự chú ý của Giang Dịch Hành, lúc này anh đang ngồi xếp bằng trên thảm, máy tính xách tay đặt trên bàn trà, bên cạnh còn đặt một ly sữa và một đĩa bánh quy.
Một tay anh nhấp chuột, một tay xoa đầu của Ô Vân.
Ô Vân nằm bên cạnh anh thỉnh thoảng còn vẫy đuôi, một người một chó nhìn vô cùng nhàn hạ.
Ngày xưa chỉ cần Ô Vân nghe được tiếng mở cửa là chạy vọt tới chân cô, giờ phút này lại chỉ ngẩng đầu, kêu lên hai tiếng tỏ vẻ chào mừng qua loa với Khương Nhan, hoàn toàn không thèm để cô ở trong mắt nữa.
Cô nghi ngờ chú chó của mình mới gửi ở nhà bạn thân An Hạ mấy ngày đã triệt để làm phản rồi, nhưng đối với Giang Dịch Hành nó lại vô cùng thân thiết.
Khương Nhan thay dép, đi vào bên trong, ho một tiếng.
Nghe được tiếng ho, Giang Dịch Hạnh đang đắm chìm trong thứ phát minh công nghệ cao được gọi là máy tính cuối cùng mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn cô một cái giống Ô Vân.
Trong phút chốc bốn con mắt đen láy nhìn Khương Nhan.
“Đã về? Có sữa bò với bánh quy đó, cô tự ăn đi.” Giang Dịch Hành nói xong lại trầm luân nhìn vào bên trong thế giới của máy vi tính.
Từ trước đến giờ anh thà chết chứ không chịu nhượng bộ, coi bản thân là người ngoài.
Khương Nhan ngồi trên ghế salon, đá nhẹ vào bàn chân trên mặt đất của Giang Dịch Hành, rất khinh bỉ tư thế ngồi không chút hình tượng nào của anh.
“Anh đang làm gì đó?” Khương Nhan cầm miếng bánh cho vào trong miệng.
Bình thường ngoài chơi máy tính, Giang Dịch Hành không phải xem TV cũng là xem phim, dù sao cũng luôn làm những hành động phát ra âm thanh, ngược lại khó có được một ngày yên tĩnh như hôm nay.
Giang Dịch Hành không trả lời cô, trực tiếp đưa máy tính hướng về phía Khương Nhan sau đó thở dài.
Nhà ở thế giới này quá đắt, cát-xê mà anh nhận được mới đây không đủ để trả tiền cọc.
Thuê phòng thì may ra đủ, chỉ là anh không nghĩ đến chuyện thuê phòng.
Theo kế hoạch của anh,