Editor: Mướp
Sau khi lấy được thẻ phòng, Giang Dịch Hành bắt chước động tác mở cửa của Khương Nhan rồi đi vào bên trong.
Phòng này được bài trí tương tự với căn phòng vừa rồi, cùng tone màu be sạch sẽ tinh tươm.
Giang Dịch Hành đẩy cửa phòng tắm, anh nghiên cứu một hồi liền đoán ra được công dụng của đồ “công nghệ cao” này.
Sau khi tắm xong anh nhìn xung quanh, cuối cùng mặc chiếc áo choàng tắm đã được nhân viên khách sạn xếp gọn gàng từ lâu, sau đó tự treo quần áo của chính mình trên giá treo.
Anh vừa thắt đai áo choàng tắm đi đến bên giường nằm, chiếc áo choàng tắm dày và mềm nhanh chóng thấm đẫm nước chưa khô trên người anh.
Bây giờ là năm 2016, người thu nhận mình là một nữ minh tinh, bắt đầu từ ngày mai sẽ làm trợ lý cho cô ấy.
Cô gái này còn nuôi một con chó lớn, Giang Dịch Hành ngồi trên giường suy nghĩ miên man.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật vừa dài vừa hẹp màu đen, anh cầm lấy rồi ấn nút màu đỏ trên đó.
Theo sau động tác của anh, một tấm màn trên vách tường di chuyển, phát ra ánh sáng và sau đó hình ảnh một người xuất hiện trong đó.
Giang Dịch Hành ngạc nhiên nhìn hình ảnh trên màn hình phát ra tiếng động.
Anh cũng không phải chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này, chỉ là chúng không được chế tác tinh xảo như hiện nay, hình ảnh hồi đó rất mờ, âm thanh cũng không có.
Bây giờ chúng cao cấp hơn rất nhiều, xem ra thế giới thực sự đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không thay đổi đến mức anh không thể chấp nhận được.
Giang Dịch Hành cảm thấy không hứng thú vì trên màn hình chỉ có vài người đang tranh cãi ồn ào ríu rít.
Anh tiếp tục ấn cái nút màu đỏ, màn hình tắt ngúm, đen xì.
Sau đó anh cất cái điều khiển rồi tiếp tục nằm trên giường, được chăn bông mềm mại bọc kín cơ thể, anh thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào thì còn sống chính là tốt nhất.
Truyện được đăng tải duy nhất tại wordpress/wattpad Ở Trong Vườn Mướp, nếu bạn đang đọc ở trang web khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của editor Mướp, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Hiếm khi Khương Nhan không phải dậy sớm quay phim nên cô rất muốn ngủ đến khi tự mình thức dậy, nhưng mà điều kiện rõ ràng không cho phép.
Một cái đầu với bộ lông trắng đang đứng trước giường phe phẩy cái đuôi xù.
Ô Vân dùng đầu lưỡi ướt nhẹp của mình để liếm cái tay bị lộ ra bên ngoài của Khương Nhan, nó giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của người trên giường.
Khương Nhan buồn ngủ đưa tay chạm vào đầu Ô Vân, sau đó ngồi dậy ở trên giường một lúc lâu.
Cơn buồn ngủ của cô dần dần tan đi, cô đưa tay mở điện thoại kiểm tra thời gian.
Chín giờ, nói sớm cũng không phải sớm mà nói muộn cũng không phải muộn.
Khương Nhan vén chăn xuống giường đi tới trước cửa sổ.
Ô Vân kích động nhảy lên, xoay tròn quanh người cô.
Khương Nhan cau mày nhìn quả cầu lông trắng trước mặt, cô không hiểu tại sao nó lại kích động như vậy.
Ánh nắng tràn vào trong phòng một màu vàng dễ chịu và ấm áp, thời tiết này rất dễ khiến con người ta trở nên lười biếng.
Khương Nhan quay cuồng suốt mấy ngày nay, vất vả lắm mới được ở không nửa ngày.
Mặc dù đã tỉnh nhưng cô vẫn không muốn động đậy.
Đến khi Khương Nhan lười biếng làm ổ ở trên ghế salon nửa ngày thì cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình nhặt được một người, không biết người nọ có còn ở đó hay không.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Khương Nhan cho rằng Giang Dịch Hành tới nên cô nhảy xuống ghế salon chạy đến gần cửa, nhìn qua mắt mèo mới phát hiện ra là An Hạ
Khương Nhan vừa mở cửa, An Hạ bước vào phòng với vẻ mặt bí hiểm.
“Tớ đã suy nghĩ cả đêm phát hiện hình như có gì đó không đúng, cứ cho là anh chàng kia thật sự quá xui xẻo đi chăng nữa thì cậu cũng đâu cần phải quan tâm anh ta chu đáo như vậy, cung cấp chỗ ở còn tiện thể cung cấp luôn cả việc làm cho anh ta.”
Khương Nhan rót cho An Hạ một ly nước nóng, “Trời lạnh, uống nước nóng cho đỡ cứng miệng.”
An Hạ hiếm khi nhận được sự phục vụ của nữ thần như vậy, cô nhận lấy ly nước đưa lên uống một hớp rồi nói tiếp, “Chẳng lẽ…” Cô nàng lộ ra một nụ cười bỉ ổi nhìn về phía Khương Nhan, “Có phải cậu nuôi tiểu bạch kiểm?” Nhưng mà nhan sắc của người nọ quả thực quá đỉnh, khó trách An Hạ là có suy nghĩ như vậy.
Trời ạ, nếu tin này mà truyền đi thì có biết bao nhiêu người phải tan nát cõi lòng đây, #nữ thần quốc dân Khương Nhan bao nuôi tiểu bạch kiểm#
Trong đầu An Hạ nảy ra vô số tiêu đề, Khương Nhan nghe câu “Tiểu bạch kiểm” kia bất lực thở dài, cô nàng này mỗi ngày suy nghĩ cái gì không biết, tiểu bạch kiểm? Có khi nào còn tiểu hắc kiểm không?
“Anh ta là trợ lý mới của tớ, đồng nghiệp mới của cậu.” Khương Nhan giải thích lại một lần giống với lời giải thích ngày hôm qua, đỡ cho cô nàng này suy nghĩ vớ vẩn.
Sau khi nghe xong An Hạ vẫn dùng ánh mắt hoài nghi như cũ nhìn Khương Nhan, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Khương Nhan không được tự nhiên họ nhẹ một tiếng, sau đó lại nhìn đồng hồ nói: “Mười một giờ rưỡi rồi, đi thôi.”
Bây giờ là mười một rưỡi, đến phim trường phải mất nửa tiếng.
Hai người rời khỏi phòng, vừa đi đến cửa phòng Giang Dịch Hành, An Hạ vừa muốn giơ tay gõ cửa thì đúng lúc cánh cửa bên trong đã mở ra.
Giang Dịch Hành đứng ở cửa, hai tay anh đang giữ cửa, dường như không nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy.
“Chào buổi sáng.” Khương Nhan vừa cười chào anh vừa chỉ vào đồng hồ treo trên tay, “Bây giờ chúng ta lên đường đến phim trường thôi.”
Hiện tại Giang Dịch Hành đã biết phim trường chính là nơi anh xuất hiện sau khi xuyên đến nơi này ngày hôm qua.
Anh tự giác nhận lấy túi xách trên tay Khương Nhan.
Nhìn tay mình trống không Khương Nhan không quen lắm, sau đó cô ấn nút mở cửa thang máy.
Khi ba người xuống dưới bãi đậu xe đứng bên cạnh chiếc xe hơi, An Hạ hỏi Giang Dịch Hành với giọng điệu như sắp được giải thoát: “Anh biết lái xe không?”
Giang Dịch Hành nhìn chiếc xe màu xám bạc trước mắt định gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu nói “Không biết.” Anh biết lái xe thời anh sống nhưng chưa chắc có thể lái được chiếc xe này dù cho nhìn hai chiếc có vẻ không khác nhau lắm.
Vì sự an toàn của ba người anh vẫn nên từ chối thì tốt hơn.
An Hạ nghe lời này mắt mở to, không phải chứ? Một người đàn ông không biết lái xe vậy thì chẳng phải sau này cô vẫn là người lái.
Khương Nhan nhìn An Hạ tức giận ngồi vào ghế lái mà không nhịn được cười cười rồi ngồi vào ghế sau.
Giang Dịch Hành ngồi ghế phó lái, anh nghiêm túc nhìn độc tác của An Hạ, trong đầu thầm nghĩ mình nhất định phải nhanh chóng thích ứng với xã hội hiện đại này, sau đó “Tự lập môn hộ” mới được.
Anh cũng không thể đi sau lưng hai cô gái này cả đời.
Nửa tiếng sau ba người đã đến phim trường đúng giờ.
Đạo diễn Trương Thừa nhận ra người bên cạnh Khương Nhan là Giang Dịch Hành, hoá ra ngời này có quen biết với Khương Nhan?
Khương Nhan chú ý tới ánh mắt của đạo diễn, trêu nói: “Thầy thấy sao? Không ngờ tới trợ lý của em diễn cũng không tệ đúng không?
Trương Thừa mặc dù không hoàn toàn hiểu hết ý