Editor: Mướp
Cùng một mốc lịch sử, được kể dưới các góc nhìn khác nhau của các nhân vật khác nhau sẽ có những cảm nhận không giống nhau, không có gì chắc chắn đúng hay sai, tốt hay xấu.
Khương Nhan ngồi trên xe, cả đoạn đường không nghỉ ngơi chỉ tập trung vào email Ngưu Lâm gửi đến.
Không thể phủ nhận được kỹ năng của biên kịch vô cùng tốt, vừa tuân theo chính sử, đồng thời kịch bản cũng không phải quá nghiêm túc đến mức nhàm chán, cũng không đơn giản chỉ là loại kịch bản cung đấu thường thấy.
Trong thời đại kịch bản chuyển thể từ truyện đang dần chiếm lĩnh thị trường liên tục, một kịch bản viết tốt như vậy khó mà có được.
Đây không phải là loại kịch bản thức ăn nhanh mà thật sự muốn kể lại về một chuyện xưa, nói về một nhân vật, loại kịch bản này sẽ khiến cho người có cảm giác nếu đã đọc một lần sẽ muốn đọc cẩn thận tỉ mỉ thêm nữa, nói cách khác đây có thể trở thành một bộ phim kinh điển.
Đọc sơ qua kịch bản, Khương Nhan cất điện thoại để cho mắt nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô dường như hiện ra hình ảnh của nhân vật kia, làn gió thổi qua tà váy, từ vòng quay lịch sử ngàn năm bụi bặm, bước chân thướt tha của nàng đi tới trước mặt cô, thì thào bên tai cô những câu chuyện nhỏ nhặt mà nàng đã trải qua trong hàng nghìn năm đó.
Đột nhiên Khương Nhan mở to mắt, sau đó gọi cho Ngưu Lâm một cú điện thoại, đường truyền kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói già dặn của Ngưu Lâm.
“Alo chị Lâm, em quyết định nhận kịch bản này.”
Ngưu Lâm bên kia không chần chờ nói: “Được, những chuyện khác để chị sắp xếp, em đi về nghỉ ngơi trước, tìm hiểu rõ về nhân vật này một chút, cũng nên đọc kỹ kịch bản.” Dừng lại một chút, sau đó Ngưu Lâm lại dặn dò một câu: “Bộ phim này không phải đơn giản chỉ là một bộ phim cổ trang, mà hơi hướng chính kịch một chút, nghiêm túc hơn nhiều nên rất khó nắm bắt.”
“Dạ, em biết.”
Cúp điện thoại xong, Khương Nhan nhắm mắt lần nữa, nhân vật này còn cần phải tìm hiểu cụ thể sao? Đại danh nổi tiếng yêu phi họa nước, hồng nhan họa thủy, nhắc tới nàng trong đầu mọi người không ai không nghĩ đến những thứ này, tóm lại đều không phải từ gì tốt đẹp.
Dung mạo tuyệt thế, thân thể nhẹ nhàng tựa chim yến, Triệu Phi Yến, rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Nước sông ngày một rút xuống Tây Hán, hậu cung âm u đè nén, dưới ngòi bút sát phạt của lịch sử, có phải nàng cũng không thể làm được gì? Tình yêu đầu đời bị chôn vùi trong ngõ…, còn nàng hao mòn tấm thân vì tình.
…
Về đến biệt thự, Khương Nhan sắp xếp đồ dùng xong, vốn nghĩ sẽ nghỉ ngơi một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến công ty một chuyến để tìm chị Lâm bàn chuyện công việc.
Lúc đi xuống lầu vừa hay gặp Giang Dịch Hành đi vào từ ngoài cửa.
Khương Nhan còn nhớ lúc trở về sau chương trình dã ngoại, Ngưu Lâm gọi trực tiếp một cú điện thoại cho anh kêu đến công ty, nói có chuyện cần bàn, không ngờ anh trở về nhanh như vậy.
“Đã về à.” Khương Nhan đổi giày, nhìn lên anh chào hỏi.
“Cô muốn đi đâu?” Giang Dịch Hành chú ý tới trang phục của cô mới được thay bộ khác, anh nói tiếp: “Cô chờ tôi chút đã, tôi có việc muốn nói với cô.”
“Để tối tôi về rồi nói, bây giờ tôi đến công ty một chuyến, bái bai!”
Giang Dịch Hành nhìn Khương Nhan lướt qua như một cơn gió, chỉ có thể im lặng, để tối nói cũng được, vẫn phải nói lời chào tạm biệt đàng hoàng mà.
Sau khi Khương Nhan đi, Giang Dịch Hành nhìn ngôi nhà mà mình ở trong suốt thời gian bắt đầu nhận thức được về thế giới này, bây giờ phải rời đi có hơi không nỡ, nhưng hôm nay chị Lâm nói cũng đúng, sự nghiệp của mình đang ngày càng phát triển, Khương Nhan lại càng nổi tiếng hơn người, vạn nhất nếu phóng viên phát hiện hai người ở chung lúc đó giải thích thế nào cũng được được.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, dọn ra ngoài vẫn là một ý kiến hay.
…
Khương Nhan tự mình lái xe đến công ty, bây giờ An Hạ đang đi đến nhà bạn thân của cô ấy đón Ô Vân về.
Vừa tiến vào cửa công ty, lúc chuẩn bị đi lên lầu thì tiểu Trần – lễ tân của công ty đưa cho cô một bức thư, thần bí nói:
“Chị Nhan, cái này gửi cho chị.”
“Cái này?” Khương Nhan nhìn phong thư, không có danh tính, địa chỉ, giống như được trực tiếp đưa tới.
Cô không có ý định mở ra, Khương Nhan trực tiếp hỏi: “Ai đưa?”
Tiểu Trần suy nghĩ một lúc mới nói: “Vài ngày trước đây có một người tới gửi cho chị.”
“Người hâm mộ?” Khương Nhan hỏi lại, loại tình huống này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Nói xong cô mở phong thư ra, một tờ giấy gấp hai lần rơi xuống đất, Khương Nhan nhặt tờ giấy kia mở ra, lại ngẩn người khi nhìn thấy nội dung bên trong, sau đó gấp nó lại đút lại vào bên trong, động tác tùy ý, nhưng giọng nói lại không tự giác cao hơn vài phần, “Ai đưa tới?”
Tiểu Trần không biết Khương Nhan làm sao, nhớ lại nói: “Một cô gái, khoảng hai mươi tuổi, vừa đến liền nói muốn tìm chị.”
“Em chắc chắn không để người lạ tùy tiện đi vào, với lại khi đó chị đang đi tham gia chương trình nên cô ấy gửi lại cái này, nói nếu chị quay về nhất định phải giao tận tay cho chị.”
Khương Nhan tiện tay gấp lại phong thư: “Cảm ơn em, chị biết rồi.”
Khương Nhan cầm phong thư bỏ vào trong túi đi lên lầu, lúc ra khỏi thang máy, nhìn thấy thùng rác bên cạnh cô lấy phong thư ra xé nát rồi vứt vào trong.
Khương Nhan không cho phép có người khác đến phá hoại cuộc sống bình thường hiện tại của cô, tuyệt đối không!
...
Ngưu Lâm ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ một cách nhàn nhã, dường như đang đợi Khương Nhan đến, trên bàn đặt một tập kịch bản dày cộp.
“Chị Lâm.” Khương Nhan sắp xếp lại tâm trạng xong gọi một tiếng.
“Đến đây ngồi.” Ngưu Lâm chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh mình, “Mấy ngày nay sao rồi?”
Khương Nhan ngồi cạnh Ngưu Lâm, thở dài một cái: “Mệt mỏi, chương trình này quá mệt.”
Ngưu Lâm cười đưa cô ly nước: “Mệt mỏi cũng kết thúc rồi.”
Khương Nhan nhận lấy uống một ngụm rồi nói: “Cái đó kết thúc, cái này lại tới.” Dứt lời cô nhìn kịch bản trên bàn chép miệng.
Ngưu Lâm cầm kịch bản đưa qua trước mặt Khương Nhan, nửa đùa nửa thật nói: “Chờ ngày nào em rảnh rỗi thì khi đó muốn làm gì thì làm.”
Sao Khương Nhan có thể không hiểu là Ngưu Lâm đang cà khịa chứ, trong giới này mà muốn nhàn thì ngày kết thúc cũng sắp đến rồi, nhiều khi bận bịu mới có thể chứng minh bản thân mình nổi tiếng, tài nguyên cao.
Bận rộn quay phim điện ảnh, bận rộn quay phim truyền hình, bận rộn tham gia chương trình…
Khương Nhan cười cười, cầm lấy kịch bản đọc thử, kịch bản nặng trĩu trong tay, là một cuốn kịch bản lớn.
“Đây là hai mươi tập đầu, em đọc thử xem.”
Khương Nhan mở qua loa, mặc dù học không giỏi, nhất là lịch sử nhưng mà nhân vật sắp tới những gì cô nắm được đều không sai biệt lắm.
Bộ phim này