Editor: Mướp
“Tớ không cần cậu gác cửa, chỉ cần cậu yên lặng thôi.
” Khương Nhan ra lệnh cấm với An Hạ.
“Ok ok ok, tớ im lặng, cậu đọc kỹ kịch bản đi.
’ An Hạ giơ tay làm dấu tạm dừng, sau đó im lặng không nói lời nào.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng Khương Nhan lật kịch bản và tiếng An Hạ gặm táo.
Qua hai mươi phút, kịch bản trong tay Khương Nhan vẫn giữ nguyên ở một trang, đã lâu không động đậy, những cảnh khác cô đã phân tích thấu triệt từ lâu, nhìn qua nhìn lại cũng cảm thấy chán ngán.
Nhưng có một cảnh mà cô vẫn luôn nhớ kỹ.
Là cảnh này, Phi Yến luyện tập nhảy múa trên trống, nhưng vô tình trượt chân ngã xuống, lúc này Định Đào Vương Lưu Khang theo mẫu thân đến bái phỏng Dương A công chúa nên đỡ được, cuối cùng Lưu Khang cúi xuống thì thầm bên tai nàng: “Người nàng nhẹ như yến, không nên gọi là Nghi Chủ, nên gọi nàng là…Phi Yến.
”
Nhìn thế nào cũng là một cảnh ái muội, Khương Nhan đã quay rất nhiều phim có tình tiết ái muội, nói thế nào cũng đã tu luyện được đến mức chai sạn, bất kể phim như thế nào, sau khi đã nắm được cảm xúc ngay lập tức nhập vai, nhưng đọc đến cảnh quay này gương mặt cô đột nhiên nóng đỏ.
Mấy dòng miêu tả trong kịch bản dần dần hiện lên sinh động trong đầu cô, không nhịn được nghĩ Lưu Khang ôm lấy Phi Yến, Giang Dịch Hành ôm cô?
Cảnh này như thế nào?
An Hạ nói Giang Dịch Hành thích cô, còn nói rất chắc chắn, trái tim Khương Nhan đột nhiên xuất hiện một tia gợn sóng, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, không nhịn được nghĩ hình như nhìn qua ngoại hình của người đàn ông kia cũng không tệ…
Trong một lúc lâu không thấy cô có động tác gì, An Hạ đang gặm nửa trái táo bên cạnh quơ quơ tay trước mặt Khương Nhan.
“Suy nghĩ gì mà thất thần vậy?” An Hạ đập tay phát ra tiếng, cuối cùng khiến cô hồi thần lại.
“Không có nghĩ gì.
” Khương Nhan đứng dậy, đi đến bên cửa sổ mở cửa ra.
Bên ngoài cũng không yên tĩnh, còn hơi ồn ào, gió thu thổi vào mặt mang theo một chút hơi lạnh, vừa hay thổi tan sự nóng bức trên mặt cô.
…
Ngày hôm sau, Khương Nhan dậy sớm đi đến đoàn làm phim, chính thức khởi quay.
Lần này chia thành hai tổ A-B cùng quay.
Mà cảnh đầu tiên của Khương Nhan ở tổ A chính là bị phụ thân bán vào phủ Dương A công chúa làm nô lệ với giá năm trăm lượng bạc, trên người Khương Nhan mặc quần áo rách nát giống như ăn mày, vì để tăng hiệu quả cho cảnh quay, trên mặt còn bôi một lớp bụi bẩn, cả người thoạt nhìn giống như một tên ăn mày nhỏ lăn lộn trong bùn đất, mà Tô Lục bên cạnh cô cũng ăn mặc giống nhau.
Trải qua một ngày cuồng loạn như hôm qua, hôm nay nét mặt của Tô Lục bình thản lạ thường, cả người yên lặng, thậm chí lúc nhìn thấy Khương Nhan còn gật đầu hơi mỉm cười với cô, ánh mắt vui vẻ.
Dù sao cũng chung một đoàn làm phim, Khương Nhan cũng không muốn phá vỡ cục diện, bây giờ coi như Tô Lục đã suy nghĩ thông suốt, chỉ là cô vẫn tỉnh bơ, chó cắn người thường không sủa, đạo lý này cô vẫn luôn hiểu.
!
Cảnh đầu tiên , mới vào phủ Dương A công chúa.
Một người đàn ông trung niên vội vã đi trên đường, bên cạnh người hắn là hai bé gái, có điều trang phục của hai bé gái này đều vô cùng dơ bẩn, mặt mũi dường như đã lâu không rửa có hơi lôi tha lôi thôi, không nhìn ra được diện mạo ban đầu, người đi trên đường phố đều tránh xa ba người.
Người đàn ông trung niên đi đến cổng của một gia đình quyền quý liên ngừng lại, âm thầm nhắc nhở: “Chính là chỗ này, chính là chỗ này.
”
Cánh cổng tối màu được chạm khắc hoa văn phức tạp và tỉ mỉ, biển hiệu “Phủ Dương A công chúa” chạm khắc bằng ngọc được treo trên cao, phía sau cánh cổng kia là một thế giới khác.
Cổng chính tấp nập, không biết đang làm gì, người đàn ông trung niên đẩy hai cô bé vào trong đám người, đồng thời cao giọng kêu la: “Phu nhân, ngài nhìn xem hai nha đầu này thế nào, chúng thông minh lanh lợi, bao nhiêu quan ạ?
Người phụ nữ được gọi là “Phu nhân” quay đầu, sau khi quan sát toàn thể hai cô bé tùy ý nói: “Hai người, năm trăm quan.
”
Người đàn ông khẽ cắn môi, dáng vẻ như bị thiệt lớn, “Năm trăm tiền thì năm trăm tiền, đã thành, người thì ngài giữ lại, còn tiền…” Ánh mắt của người đàn ông trung niên phát sáng nhìn xâu tiền trên bàn.
Cuối cùng, người đàn ông rời đi với số tiền trên tay, để lại hai cô bé ở đó.
Mạnh cung nhân là lão nhân ở trong phủ công chúa Dương A đã nhiều năm, mệnh lệnh lần này của chủ tử là mua mấy tỳ nữ thô sử linh hoạt về hầu hạ.
“Tên?” Mạnh cung nhân nhìn hai người một chút, trong lòng âm thầm tính toán nên đưa hai đứa trẻ này đến phòng bếp hay phòng giặt đồ.
“Nghi Chủ.
”
“Hợp Đức.
”
Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên, vừa cẩn thận vừa run rẩy và hèn mọn.
“Đi theo ta, đừng có chạy lung tung.
” Mạnh cung nhân nói một câu đơn giản, sau đó khoát tay đi vào cửa chính, trong giọng nói còn mang chút đắc ý, bà là lão nhân, nô tỳ trong phủ này có ai dám không nghe theo bà.
Hai người đi theo sau lưng Mạnh cung nhân bước qua bậc cửa, cánh cửa sẫm màu từ từ khép lại phát ra âm thanh “kẹt kẹt” giống như cây kim xoẹt qua, nghe rất khó chịu.
Cánh cửa ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng đưa hai tỷ muội vào một thế giới mới lại.
Hợp Đức – Nghi Chủ, hai cái tên đẹp như vậy lại biểu thị một kiếp nạn sắp tới của vương triều Tây Hán.
“Tỷ tỷ, chúng ta bị cha bán à?” Hợp Đức khẽ hỏi Nghi Chủ.
Nghi Chủ còn chưa