Editor: Mướp
Sau khi tắm xong Khương Nhan nằm thoải mái ở trên giường.
Cô lôi cuốn kịch bản ra đọc không phải vì cô chuyên nghiệp mà cô muốn đọc trước những cảnh quay phía sau.
Dựa vào kinh nghiệm thường xuyên đi đóng phim của cô những cảnh này chẳng mấy chốc mà hoàn thành.
Sau khi kết thúc được nghỉ vài ngày, sau đó đi tuyên truyền bộ phim cùng với cả đoàn.
“Cách mạng còn chưa thành công nữa.” Khương Nhan hét lên rồi ngã quỵ xuống giường.
Ô Vân nằm một bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn bắt chước theo chủ nhân gào lên một tiếng.
Khương Nhan miễn cưỡng vươn tay gọi, Ô Vân vẫy đuôi cọ tới cọ lui trên tay cô.
“Nói cho cưng biết, nếu không phải là cưng thì chị đây sao có thể chạy về khách sạn cách đoàn phim một trăm lẻ tám nghìn dặm như vậy chứ.” Khương Nhan vuốt ve bộ lông trắng của Ô Vân mắng yêu nó một chút.
Ô Vân nghe không hiểu cứ ngốc nghếch lè lưỡi.
Khương Nhan nhìn chú chó ngốc nghếch bật cười.
Khương Nhan quay phim ở khắp nơi, nơi nào cũng phải đi, ngoại trừ những nơi có điều kiện đặc biệt gian khổ thì tất nhiên đi đâu cô cũng mang theo chú chó của mình đi cùng.
Bởi vậy việc tìm khách sạn cho phép mang theo vật nuôi khá phiền phức vì hầu như các khách sạn đều không cho phép cho thú cưng ở lại.
Có đôi khi đoàn làm phim tìm được khách sạn gần nơi quay phim nhưng người ta lại không cho phép mang vật nuôi vào, Khương Nhan chỉ còn cách phải tự mình đi tìm khách sạn, cứ như vậy, nơi cô ở thường ở xa đoàn phim hơn một chút.
Thực ra người khổ cũng không phải Khương Nhan, mỗi lần tìm khách sạn đều do An Hạ lo liệu, vì vậy cô bé này nhiều lần uy hiếp cô bằng cách ném Ô Vân ra ngoài.
Một đêm này Khương Nhan ngủ say không mộng mị.
Sáng ngày hôm sau Giang Dịch Hành tới gõ cửa phòng cô.
Khương Nhan vùi đầu vào trong chăn ngủ thiếp đi, nghe thấy tiếng gõ cửa mới miễn cưỡng nhìn đồng hồ, cô thu dọn đơn giản xong mới mở cửa.
“Sáng sớm có chuyện gì vậy?” Thời gian này thật sự là còn chưa tới lúc rời giường mà, Khương Nhan nhìn bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn..
“Theo như kế hoạch ngày hôm qua, nửa tiếng sau phải xuất phát đến phim trường cho nên bây giờ đã đến lúc rời giường.” Giang Dịch Hành nói rất “tận tâm tận lực”, rất có trình độ chuyên môn của một trợ lý.
Khương Nhan nhìn đồng hồ, lại nhìn người ngoài cửa, sau đó lựa chọn “ầm” đóng chặt cửa lại bên trong, đồng thời một giọng nói từ trong cửa truyền ra, “Anh đi gọi An Hạ trước đi.”
Nửa tiếng sau ba người cùng ngồi trên xe.
Khương Nhan cũng nhớ tới đạo diễn dường như đã nói qua hôm nay đến sớm một chút nhưng sau khi ngủ một giấc thì cô đều quên mất, còn người này lại có thể nhớ rõ ràng.
Đến trường quay, bầu không khí hôm nay rõ ràng là rất căng thẳng.
Chỉ còn có một vài cảnh nữa thì “Mộ Sắc Tà Dương” sẽ tạm thời kết thúc, tham gia đoàn phim trong mấy tháng này nói thật cô cũng không nỡ.
Đạo diễn nhìn thấy cô liền vui vẻ chào đón, đồng thời đưa cho cô một phần kịch bản mới.
Khương Nhan mở ra xem, không có nhiều thay đổi so với lúc trước, chẳng qua thêm nhiều cảnh hơn, chỉ là…
“Không có vấn đề gì chứ Khương Nhan?” Trương Thừa nhìn thấy rõ ràng cô nhíu mày một cái.
Khương Nhan lắc đầu, đáp ứng, “Không có gì ạ.”
Nghe được câu trả lời muốn nghe hiển nhiên tâm trạng của đạo diễn không tệ.
Chỉ có mình Khương Nhan phiền muộn ôm cuốn kịch bản.
Giang Dịch Hành nhìn thấy khuôn mặt ưu sầu của cô không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
Khương Nhan thở dài đưa kịch bản trong tay cho anh xem những cảnh quay mà đạo diễn nổi hứng thêm vào.
Cảnh quay này được xếp ở cuối cùng, nói về sự phát triển của Cố Lam trong kinh doanh.
Vốn đã khiến nhiều người đỏ mắt, hơn nữa cô lại không muốn hợp tác với một số gian thương nên càng đắc tội với nhiều người.
Cứ như vậy, Cố Lam trở thành cái đinh trong mắt không ít người.
Có một lần cô ra ngoài bàn chuyện làm ăn bị người ta ám sát, bị bắn trúng một phát đạn sau lưng.
Bị bắn trúng một phát đạn đương nhiên phải băng bó, cho nên cảnh quay này đạo diễn muốn Khương Nhan lộ ra nửa lưng, còn phải hoá trang hiệu ứng đặc biệt của vết thương do súng bắn.
Giang Dịch Hành cho rằng vì phải lộ lưng nên cô mới phiền muộn như vậy.
Nhưng kỳ thực thì không phải, da Khương Nhan vô cùng nhạy cảm, rất dễ bị dị ứng, nếu phải hoá trang bằng những loại máu giả kia, chờ đến khi quay xong chắc chắn sẽ phải chạy tới bệnh viện một chuyến.
Biết trước được hậu quả, Giang Dịch Hành chỉ đành tỏ vẻ hoàn toàn đồng tình với Khương Nhan.
Khương Nhan rủa thầm, phim ngôn tình thời dân quốc chứ có phải phim kháng Nhật đâu sao phải động dao động thương vậy, mà chuyện bị thương này không phải đều là nam chính sao?
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Tô Lục đi tới, đồng thời trong tay cô ta bưng một tách trà, không phải đồ mua sẵn mà là mới pha còn nóng hổi và thơm mùi trà.
“Cảm ơn chị Nhan ngày hôm qua đã chỉ bảo, trà này tự tay em pha chị uống cho ấm người.” Tô Lục mỉm cười dịu dàng đưa trà cho Khương Nhan.
Khương Nhan nhận lấy nói một tiếng cảm ơn, đồng thời nói: “Chúng ta chỉ hơn kém nhau một hai tuổi, gọi tên được rồi.” Một câu chị, hai câu chị, cô vẫn chưa già đâu!
Tô Lục nhìn Khương Nhan chỉ ôm ly nước mà không uống, nói: “Em nghe nói chị thích uống trà nên cố ý pha đó.”
Một câu nói khiến Khương Nhan đang bưng ly trà lộ ra vẻ xấu hổ, không uống không được, đành phải uống một ngụm nhỏ, lại nói tiếp cô cũng không thích uống trà nhiều, cô chỉ cảm thấy thứ này khiến đầu óc tỉnh táo lại tốt cho sức khoẻ hơn cafe.
Nghe thấy tiếng đạo diễn gọi người, Tô Lục nhận lấy ly đi chỗ khác.
Khương Nhan gập kịch bản lại, trực tiếp đi đến chỗ đạo diễn.
Tô Lục đổ nước và lá trà còn sót lại trong ly, rửa cốc cẩn thận dưới vòi nước cho đến khi ly sáng bóng mới đặt lên bàn.
“Khương Nhan à, lát nữa lúc quay phim chúng ta sẽ hoá trang, cô không cần áp lực đâu.” Trương Thừa lải nhải liên tục vì sợ Khương Nhan một mực cự tuyệt.
Dù sao Khương Nhan bây giờ cũng không phải là học sinh chưa ra khỏi trường, theo danh tiếng hiện tại của cô, nếu không muốn quay, cô chỉ cần đẩy đi là được.
Khương Nhan nghe xong lời này dở khóc dở cười, đơn giản là