Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 70


trước sau

Ngưu Lâm ngồi đối diện cô, “Sao chị không biết em vẫn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân nhỉ?”

Khương Nhan không nói lời nào, An Hạ che miệng cười, cười đến mức Ngưu Lâm chẳng hiểu gì.

Cuối cùng chị ấy mới hắng giọng một tiếng, cực kỳ không tình nguyện: “Vậy để chị thảo luận với đạo diễn xem sao.”

Ngưu Lâm hận không thể gõ vào đầu Khương Nhan vài cái, con người này càng sống càng thụt lùi, với trình độ diễn xuất của Khương Nhan bây giờ mà phải để người đại diện là chị đây phải đến yêu cầu đạo diễn cho một vai nữ phụ, đúng là quá mất mặt mà.

Ngưu Lâm nhìn cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tận tình khuyên bảo: “Em đừng có thấy bản thân nổi tiếng rồi muốn làm gì thì làm, phải biết, trong giới giải trí này thay đổi rất nhanh, làm việc nhất định phải suy xét chu đáo.”

Ngưu Lâm nói lời này từ tận sâu đáy lòng, từ lúc Khương Nhan ra mắt đến nay, tất cả những bộ phim Khương Nhan tham gia đều được lựa chọn cẩn thận, quay quảng cáo cho nhãn hàng cũng vậy, nhưng để Khương Nhan đạt được vị trí bây giờ, nhiều khi ý kiến của Ngưu Lâm cũng là một sự tham khảo quan trọng, dù sao thì chị cũng có khả năng phân biệt kịch bản nào hợp với Khương Nhan.

Cà phê hơi nguội, Khương Nhan vẫn bưng lên uống một hớp, khổ sở nhìn mặt Ngưu Lâm, cô không hiểu, nhưng cô chắc chắn sẽ không làm chuyện gì khiến hủy hoại tương lai của mình, sao gương mặt chị Lâm lại đến mức này chứ.

Khoanh tay ngồi nhìn bầu không khí có hơi lúng túng, An Hạ lên tiếng phá vỡ thế cục lúng túng này: “Em đã đọc qua tiểu thuyết rồi, nhân vật này không tệ, với cả thay đổi nhân vật cũng là một cách thay đổi tâm trạng mà.”

Ngưu Lâm rơi vào đường cùng khẽ gật đầu, quả thực, năm ngoái Khương Nhan đúng là làm việc liên tục không ngừng nghỉ suốt một năm, hai bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình, còn cả chương trình tạp kỹ nữa, hầu như là không hề nghỉ ngơi, nếu như lại bận bịu như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi, lần này diễn một vai nhẹ nhàng coi như thả lỏng tâm trạng.

“Được, vậy để chị nói chuyện với đạo diễn.” Một lúc sau Ngưu Lâm lại nói thêm: “Được rồi, không còn gì thì về đi, chị còn có việc phải làm.” Trong giọng nói còn pha thêm một chút ghét bỏ.

Khương Nhan cười híp mắt, đặt ly cà phê trong tay xuống, ưu nhã cất bước, xinh đẹp đi ra ngoài.

Ngưu Lâm nhìn cô đi thẳng ra cửa, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một điều, lúc này dường như mới nhớ ra, chị nhìn bóng lưng của cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện tình cảm của các ngôi sao từ trước đến giờ thực sự không phải vấn đề cá nhân.”

Khương Nhan không quay đầu lại, cũng không dừng chân mà chỉ vẫy tay với Ngưu Lâm, ra hiệu bản thân đã nghe thấy, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Đi vào thang máy xuống tầng hầm gửi xe, lúc đi về phía bãi đậu xe, An Hạ hỏi cô tiếp đó đi đâu không hay là về nhà?

Không khí lạnh lẽo ảm đạm trong bãi đậu xe ngầm xuyên qua cổ, Khương Nhan siết chặt áo khoác, mở cửa xe ngồi vào, sau khi làm ấm người một lúc, anh ấy nói, sau đó chậm rãi thông báo một địa danh.

“Đến đại học Z đi, trước tiên làm quen địa điểm đã.” Lời nói của Khương Nhan vô cùng nghiêm túc.

An Hạ đạp chân ga lái xe ra ngoài, hoàn cảnh hơi tối vừa vặn che giấu vẻ mặt không tin của cô ấy.

Cho dù muốn đóng vai này, vậy thì đến một địa điểm quen thuộc trong trường học làm gì, chị gái của nam chính cũng chưa từng xuất hiện ở trường này mà? Lừa ai chứ? Rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.

<Chuông tình yêu> là một kịch bản phim lấy bối cảnh ở đại học Z, lúc này đang trong thời kỳ nghỉ đông nên rất nhiều sinh viên nước ngoài lần lượt kéo đến trường, và rất nhiều sinh viên trong nước cũng đã biết đến trong trường có một đoàn làm phim đang quay nên cố tình ghé trường hóng chuyện.

Bên trong trường học cũng không yên tĩnh, có hơi rộn rộn ràng ràng.

Trong tình huống này, rõ ràng là không có cách nào để xóa hoàn toàn hiện trường, ngoài khu vực quay phim, xung quanh cũng có rất nhiều người.

Lần này đúng là khiến cho đạo diễn có lời quá, phân cảnh trong trường đại học, tất cả các loại bối cảnh sinh viên chắc chắn không thể thiếu, lần này ngay cả diễn viên quần chúng cũng không cần phải mời, những sinh viên này là diễn viên quần chúng thích hợp nhất, họ cũng rất vui khi thử cảm giác quay phim.

Đậu xe ở khu nhà để xe của trường xong, Khương Nhan và An Hạ lặng lẽ bước vào trường, thỉnh thoảng xung quanh có người đi qua lại.

Tất nhiên An Hạ không sợ người khác nhận ra, còn về phần Khương Nhan? Cô đã che kín bản thân cực kỳ cẩn thận, trong trường hợp này rõ ràng sẽ chẳng có ai nhận ra cô.

Bây giờ không có lớp nào học, nơi sôi động nhất có lẽ là nơi đoàn làm phim đang quay, từ xa đã nhìn thấy một đám người đông kịt ở sân thể dục, xung quanh có rất nhiều trang thiết bị quay phim.

Khương Nhan nhón chân, bởi vì đi giày cao gót cho nên làm động tác này rất vất vả, cô cau mày dừng chân, lúc này An Hạ chỉ tay về phía khán đài trên sân thể dục cách đó không xa, là vị trí tốt nhất.

Với tư cách là một trợ lý, cô ấy chỉ muốn giải quyết vấn đề cho bà chủ nhà mình, An Hạ vui vẻ cầm hai chiếc đệm ra khỏi xe.

Khương Nhan hài lòng gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán có nên tăng lương cho An Hạ hay không, hai người chậm rãi đi về phía khán đài, trong trường có rất nhiều học sinh, tất cả đều trùm kín mít nên không ai nhận ra cả hai người.

Đứng ở trên khán đài có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên kia không sót thứ gì, rất rõ ràng, góc nhìn này rất tuyệt vời.

Lúc này đang quay cảnh nam, nữ chính, lúc bắt đầu quay phim, đạo diễn giải tán đám học sinh đang xem đứng nhìn rồi mới bắt đầu quay cảnh trong kịch bản.

Khương Nhan ngồi ở trên khán đài cao cao, hai chân đung đưa, cô không thể nghe thấy giọng nói của những người trong sân thể dục, cô chỉ có thể nhìn thấy những chuyển động, như thể cô đang xem một thước phim câm vậy.

Trời lạnh, An Hạ đến căng tin mua hai ly trà sữa, Khương Nhan không thích đồ uống chứa nhiều calo nên nhét ống hút vào túi áo, sau đó dùng hai tay ôm ly trà sữa lên uống một ngụm nhỏ làm ấm người.

An Hạ ngồi bên cạnh cô cũng cúi đầu nhìn về phía sân thể dục, đột nhiên hưng phấn, trái tim như ngừng đập nay lại sôi sục vì đam mê cháy bỏng, hoạt bát hơn trước đây nhiều, bộ dạng của A Nhan nhà cô ấy sao…giống như đang giám thị vậy?



Hôm nay quay cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính, cuối cùng còn có một cảnh hôn, như là cao trào nhỏ của cả cuốn truyện.

Cảnh hôn này trong tiểu thuyết, tác giả đã dùng không dưới một ngàn từ để miêu tả nên có thể thấy được sự tinh tế của cảm xúc.

Giang Dịch Hành đã bàn bạc với đạo diễn xem có thể xóa cảnh này đi hoặc là quay tá vị* không, lần trước quay cảnh hôn với Tần Ngữ Miêu anh cũng quay tá vị cho nên anh
nghĩ hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

(Quay tá vị: nghĩa là đạo diễn sẽ quay dựa vào góc khuất của cảnh quay để đánh lừa thị giác người xem)

Đạo diễn nhìn anh một cái, lắc đầu nói ba chữ: “Không thể nào.”

Phải biết đây là một trong số ít cảnh hôn trong cuốn sách trong sáng này, một cảnh quay thu hút lượt xem như vậy sao có thể xóa?

Nhìn vẻ mặt như ăn phải mướp đắng của Giang Dịch Hành, đạo diễn gãi đầu một cái, không hiểu, chẳng phải trường hợp này thường thì nữ diễn viên mới xấu hổ hơn mới đúng? Mạnh Kha người ta chưa ý kiến thì một người đàn ông như anh khó chịu cái gì? Người ta là nữ diễn viên, ngoại hình xinh đẹp, anh có mất mát gì đâu?

Giang Dịch Hành cam chịu đi chuẩn bị, mồ hôi trên bàn tay đang cầm kịch bản túa ra, làm ướt cả mộc góc nhỏ.

Anh ngẩng đầu nhìn Mạnh Kha điềm tĩnh ôn hòa ở đằng kia, nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh nhỏ của anh lại dành cho một người phụ nữ xa lạ sao?

Nghĩ tới đây, Giang Dịch Hành đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, rùng mình một cách khó hiểu, anh luôn cảm thấy hình như có người đang nhìn anh nhưng anh nhìn khắp xung quanh sân thể dục không hề có người khác, vậy ai đang nhìn anh?

Đang nghĩ ngợi, Mạnh Kha đặt kịch bản xuống, nói với đạo diễn: “Em chuẩn bị xong rồi ạ.”

Giang Dịch Hành nghe xong, ngay cả một cô gái cũng đã chuẩn bị xong, anh chỉ có thể khốn khổ nhẫn nhịn, dứt khoát đặt kịch bản xuống.

“Cảnh thứ 25, lần thứ nhất, bắt đầu.”

Một tay Tống Tư Bắc ôm lấy eo nữ chính, tay kia giữ gáy nữ chính trước mắt.

Hai người trìu mến nhìn nhau, hô hấp dồn dập, sau đó Tống Tư Bắc chậm rãi tới gần Đường An An, Đường An An nhắm mắt lại, lông mi chớp động như hai cái chổi nhỏ, dưới mắt anh như đúc một bóng đen.

Khương Nhan trên khán đài đang nhai trân châu trong trà sữa, cực kỳ hứng thú nhìn cảnh quay phía dưới, hôm nay thật trùng hợp, Giang Dịch Hành sẽ đóng cảnh hôn sao? Nghĩ đến đây, Khương Nhan cảm thấy rất thú vị.

Tống Tư Bắc từ từ tiến đến gần Đường An An, một động tác diễn gần hai phút đồng hồ nhưng vẫn chưa hôn.

Đạo diễn ngồi sau màn hình tức giận hét lên: “Cắt!”, “Tôi kêu anh diễn với người yêu, không phải kêu anh đi giết người, anh bày ra cái bản mặt khổ đại cừu thâm làm gì?”

Đạo diễn bực đến nỗi nói cả giọng địa phương.

Từ lúc quay phim đến nay, Giang Dịch Hành dường như chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng nào mà anh không thể khống chế được, nhưng bây giờ anh không ngờ mình lại thất bại trước một cảnh hôn đơn giản.

Nhìn thấy dưới sân quay có vấn đề, Khương Nhan chớp mắt, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, lén quay video, cô điều chỉnh góc độ rồi đặt lên chiếc ghế bên cạnh, camera nhắm thẳng đến nam, nữ chính đang đứng ở trung tâm.

Ở phía dưới, đạo diễn vẫn đang cố thuyết phục Giang Dịch Hành nhất định phải vượt qua bóng ma tâm lý, hắn nói một cách say mê như thể không phải Giang Dịch Hành quay một cảnh hôn mà là muốn anh khẳng khái chịu chết.

“Cảnh 25, lần quay thứ hai, bắt đầu!”

“Cảnh 25, lần quay thứ ba, bắt đầu!” …

Ba lần NG, cuối cùng đạo diễn cũng không nhịn được nữa, làm thế nào nam diễn viên không diễn được cảnh hôn, chẳng lẽ để nữ chính chủ động?

Cuối cùng, dưới sự giải thích cẩn thận của đạo diễn và sửa đổi kịch bản, cảnh này miễn cưỡng cho qua, nụ hôn sâu kéo dài ban đầu biến thành một nụ hôn hời hợt, và Tống Tư Bắc dừng lại trên môi Đường An An trong vài giây.

Đạo diễn nhìn cảnh phát lại trên màn hình, buồn bã thở dài vô hạn: “Thôi, qua đi.”

Giang Dịch Hành nghe vậy thở dài nhẹ nhõm, Mạnh Kha hơi đỏ mặt, cảnh quay này kết thúc như vậy sao?

“Nhưng kịch bản không phải thế này? Lẽ ra là…” Cô nói với đạo diễn, một lúc lâu sau cũng không nói ra hết, cô cắn môi.

Cuối cùng, đạo diễn vỗ đùi ngẩng đầu nhìn cô, “Còn có thể làm sao bây giờ? Cảnh này quay vậy cùng được, sau cắt ghép hợp lý sẽ là một tác phẩm văn học nghệ thuật.”

Mạnh Kha không nói thêm gì nữa, quay người đi về chỗ đọc kịch bản.

Trên khán đài, Khương Nhan nhìn những gì đã xảy ra ở phía dưới, cô cầm điện thoại di động trên ghế, bấm lưu, cảnh quay ở dưới sân thể dục vẫn chưa kết thúc, họ vẫn ở đó, và họ chuẩn bị dựng cảnh, bắt đầu chuẩn bị cho phần tiếp theo.

Khương Nhan gian xảo lấy điện thoại di động ra, đọc lại một lần nữa, sau đó mở WeChat và gửi mẩu tin quay phim NG này cho Giang Dịch Hành.

Sau đó nhếch khóe miệng lên cười và nhìn xuống sân thể dục.

Một lúc sau, Giang Dịch Hành móc điện thoại ra, ngạc nhiên nhìn màn hình sau đó đột nhiên ngẩng đầu bắt đầu quan sát từng dòng từng dòng người ra vào sân thể dục, anh đánh giá từng người đeo khẩu trang, cuối cùng bắt đầu chú ý đến góc quay của video, là trên khán đài.

Vào mùa đông, khán đài lộng gió và hầu như là không có ai lên đây nên có vẻ khá yên tĩnh, không bị người khác dòm ngó.

Nhưng vừa nhìn thấy, ánh mắt Giang Dịch Hành đột nhiên căng thẳng, trên khán đài có hai người ngồi cạnh nhau, khi nhìn thấy anh một người trong đó lên tiếng chào hỏi.

Người chào hỏi là An Hạ, anh nhận ra rồi, người bên cạnh quấn mình như bánh tét chắc chắn là Khương Nhan.

Khương Nhan như đang cầm gifddos trong tay, gió thổi tóc cô bay phấp phới, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo đeo kính râm, còn đang mỉm cười nhìn anh quơ quơ chiếc điện thoại trên tay với anh.

Không biết vì sao, vừa nghĩ tới cảnh quay vừa rồi Giang Dịch Hành đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ và lúng túng, cô ấy tới đây làm gì? Sao có thể trùng hợp để cô vừa hay thấy được cảnh quay hồi nãy, lại còn bị cô quay video lại gửi cho mình nữa, cô gửi đoạn video này cho anh để làm gì? Mỉa mai anh diễn xuất tệ bạc? Nhưng đâu có giống lắm đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện