"Tưởng Tư Tư đưa vé này cho cô, bảo tôi nói với cô, cô muốn đi thì đi, không muốn đi thì không cần đi, nếu không muốn đi thì bán nó lấy tiền, còn nói cái gì------"
"À đúng rồi, đừng cảm thấy áy náy."
Lãnh Tương thuật lại những lời của Tưởng Tư Tư và đưa vé hòa nhạc cho Bùi Sương.
Ngày biểu diễn là ba ngày sau, thứ bảy lúc bảy giờ ba mươi tối.
Bùi Sương còn chưa ngủ, đắp một chiếc mặt nạ màu xanh lá, vừa mới thấy Lãnh Tương về còn mỉm cười.
Nhưng nàng vừa nói xong, nụ cười này liền biến mất.
Cô trầm mặc không nói rồi nhận tấm vé.
Đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái mà ném vào thùng rác.
Cô biết tấm vé này là ai đưa.
Người tặng cô vé hòa nhạc thì cũng chỉ có thể là người đó thôi.
Lãnh Tương nhìn thấy tấm vé nghe nói trị giá mấy vạn kia cứ thế bay vào thùng rác mà đau cả tim.
Sắc mặt Bùi Sương dường như không tốt lắm.
Lãnh Tương nhìn tấm vé trong thùng rác, lại nhìn nhìn Bùi Sương.
Lần đầu tiên nàng thấy Bùi Sương như vậy.
Quay phim hơn một tháng nay, Bùi Sương vẫn luôn lịch sự khách khí lại còn chu đáo, đừng nói nổi giận, ngay cả lộ sắc mặt xấu một chút cũng không có.
Cả ngày ở phim trường vui vẻ hi ha, lúc không có cảnh quay thì phụ giúp chăm sóc người trong đoàn, lúc đoàn phim lục đục cũng rất thoải mái.
Lãnh Tương lại liếc nhìn tấm vé nằm trong thùng rác, nàng hỏi: "Không đi sao?"
Bùi Sương lắc đầu: "Không đi, còn phải quay mà."
Cô dừng một chút, quay đầu đi, tóc che khuất khuôn mặt khiến cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên đó là gì.
Bùi Sương cười hai tiếng rồi lại nói: "Tôi nhớ tối thứ bảy có cảnh đêm, cũng không phải buổi hòa nhạc quan trọng gì, quay phim quan trọng hơn, tôi không đi."
Giọng cô bối rối, nói chuyện hơi lộn xộn.
Trông dáng vẻ cũng không phải là không quan tâm.
Hơn nữa rõ ràng không có xem vé, làm sao biết là thứ sáu?
Lãnh Tương nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đây là sự lựa chọn của Bùi Sương.
.........
Nửa đêm.
Lãnh Tương đã say giấc, trong phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
Bùi Sương trở mình, mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Cô không ngủ được.
Suy nghĩ hỗn độn, không thể ngủ được.
Trong đầu cô vẫn cứ ong ong như kháng nghị với cô rằng nửa đêm rồi còn không ngủ.
Nhưng mà cô không ngủ được.
Đầu càng đau, cô lại càng tỉnh táo.
Cô vừa trở mình một lần nữa, giường phát ra tiếng cọt kẹt.
Sau một lúc lâu, cô ngồi dậy, xuống giường, xỏ dép lê vào, đi đến thùng rác rồi ngồi xổm xuống.
Cô do dự một lúc lâu, đưa tay nhặt tấm vé từ thùng rác ra.
Nhờ áng trăng mà có thể nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy trên đó.
Toàn bộ cơ thể người phụ nữ đều biến mất trong một màu đỏ tươi.
Dải lụa đỏ che nửa khuôn mặt cô ấy, đường kẻ mắt dày đậm, phấn mắt đỏ rực bay xéo vào thái dương, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười khinh bỉ lại câu người.
Vừa cao ngạo vừa quyến rũ.
Đó là khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cô cẩn thận nhìn tấm vé, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Chung Hinh trên đó.
Đây đã sớm không phải là người năm đó mà cô thích nữa rồi.
...............
Ba ngày sau, cảnh quay tối thứ bảy.
Lãnh Tương và Bùi Sương có một cảnh, nhưng đột nhiên nhận được một thông báo tạm thời của Tưởng Tư Tư, nói Bùi Sương đã xin nghỉ phép để quay về thành phố, cảnh này chuyển ra sau, chờ Bùi Sương về quay.
Lãnh Tương nhìn chỗ ghế mà Bùi Sương vẫn ngồi khi ở phim trường, quả nhiên là trống trơn, không có ai.
Lãnh Tương nói: "Cô ấy đi thật rồi?"
Tưởng Tư Tư nói: "Đúng vậy, Lý Cố Xuyên cũng đi cùng, cậu ta cũng là fan của Chung Hinh."
Tưởng Tư Tư cười khẩy một tiếng, lại nói: "Già đầu rồi còn bày đặt đu idol, không biết xấu hổ."
Lãnh Tương không để ý đến lời trêu chọc Lý Cố Xuyên của Tưởng Tư Tư.
Nàng nghĩ, tối đó Bùi Sương thề son sắc sẽ không đi, không phải vẫn đi sao.
Sáng hôm sau, Bùi Sương và Lý Cố Xuyên cùng nhau trở lại.
Tưởng Tư Tư đang quay một cảnh, dưới máy quay Lãnh Tương đang nằm trên đất với một tư thế vô cùng chướng tai gai mắt.
Nam phụ diễn cùng nàng đang đọc lời thoại, Lãnh Tương đứng lên, túm áo nam phụ, tát anh ta một cái.
Tưởng Tư Tư nhìn chằm chằm vào màn hình, trên mặt cũng cảm thấy đau.
Đây là cảnh cuối cùng của nam phụ này, chỉ cần quay hết cảnh này là kết thúc, đóng máy.
Toàn bộ phim trường nín thở nhìn chằm chằm vào Tưởng Tư Tư, Tưởng Tư Tư gật đầu, ra hiệu ok và nói: "Qua."
Cả trường quay hoan hô.
Nam phụ là một người mới, chỉ quay phim truyền hình, đây là lần đầu tiên anh ta quay phim điện ảnh.
Anh ta thở phào một cái như trút được gánh nặng rồi ngượng ngùng cười cười.
Gương mặt anh tuấn điển hình, cười rộ lên còn khá ấm áp.
Anh ta bước qua chỗ màn hình, ôm Tưởng Tư Tư một cái, Tưởng Tư Tư vỗ vỗ sau lưng anh ta.
Tưởng Tư Tư nói: "Chúc mừng cậu."
Ba nam phụ trong [Xa Xỉ Phẩm], người thứ hai đã đóng máy.
Điều này có nghĩa là tiến trình quay đã qua nửa chặng đường.
Bây giờ thời gian còn sớm, có thể quay thêm một cảnh nữa
Lần trước lúc Tưởng Tư Tư cùng Lãnh Tương diễn [Tình Thương], trạng thái của Lãnh Tương tốt hơn dự đoán của cô.
Tưởng Tư Tư suy nghĩ một hồi, quyết định quay cảnh đám cưới ở nhà thờ, vốn là cảnh xếp cuối cùng.
Lúc này nhân vật chính của hôn lễ không phải là Khương Xuyên và chồng cô ấy mà là Tô Tình.
Không lâu sau khi Khương Xuyên kết hôn, Tô Tình và người đàn ông thứ tư quen nhờ xem mắt của cô cũng kết hôn.
Lãnh Tương thay một bộ áo cưới, Lý Cố Xuyên đến phòng thay đồ thay một bộ lễ phục chú rễ.
Lý Cố Xuyên chỉnh lại cổ áo của mình, thợ trang điểm bên cạnh nhìn Lý Cô Xuyên, mắt muốn rớt ra ngoài.
Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, dáng người cao gầy, xuất thân cũng cao, bản thân toát ra một loại khí chất cao quý không thể che đậy.
Hai người nắm tay nhau, làm quen một chút.
Tưởng Tư Tư cầm loa phóng thanh đứng