Liễu Linh Xu ai oán nhìn Lãnh Tương.
Đôi mắt kia của bà ta bình thường đã rất xinh đẹp, nhìn lâu còn có thể nhìn ra vài phần tư sắc động lòng người.
Liễu Linh Xu nói: "Tương Tương, mẹ là mẹ con."
Lãnh Tương rũ mắt nhìn bà ta, giống như nghe một chuyện cười: "Nếu bà đến đây để nói với tôi chuyện này, vậy bây giờ có thể biến được rồi đó."
Nàng nói xong định đóng cửa, Liễu Linh Xu xoắn xuýt, vội vàng dùng tay chặn cửa.
Lãnh Tương lạnh lùng nhìn ba ta.
Chơi trò tình thân không được, Liễu Linh Xu đi thẳng vào vấn đề, bà ta nói: "Tao muốn hỏi mày lấy chút tiền."
Nghe xem, không phải mượn mà là lấy.
Lãnh Tương cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bà ta: "Muốn bao nhiêu."
Liễu Linh Xu giơ hai ngón ta, nhìn nàng dò xét.
Lãnh Tương nhíu mày: "Hai mươi vạn?"
"Không phải, cha mày là ra ngoài đánh bạc, bọn cho vay nặng lãi đã đuổi đến nhà." Liễu Linh Xu cười cười lấy lòng, bà ta nói, "Cũng không nhiều, bây giờ mày nổi rồi, quay một bộ không phải đã lấy lại được rồi sao? Tao nghe nói bọn mày quay phim kiếm được rất nhiều tiền, trong nhà cũng không còn cách nào..."
Lãnh Tương không kiên nhẫn nghe bà ta dong dài: "Rốt cuộc là bao nhiêu?"
Liễu Linh Xu quơ quơ hai ngón tay trước mắt nàng: "Hai trăm vạn."
Bà ta điên rồi sao?!
Lãnh Tương bị bà ta chọc cho tức cười: "Tôi cho bà mười đồng, bà ra khỏi tiểu khu quẹo trái, ở đó có chỗ bán vé số.
Bà mua một vé xem xem có thể trúng được hai trăm vạn không."
Nàng tức giận đến cực điểm, nhưng ngược lại cả người bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Liễu Linh Xu.
Người đàn bà này thật đáng hận, nhưng mà cũng thật đáng thương.
Người ta nhà giàu không lấy, bỏ trốn theo trai, kết quả bị ngược đãi mấy chục năm.
Nếu năm đó bà ta không bỏ trốn, đã có thể sống một cuộc sống êm đềm yên ổn rồi.
Lãnh Tương nói: "Bà cho rằng tiền của tôi là nhờ gió thổi đến sao?"
Nụ cười lấy lòng trên miệng Liễu Linh Xu biến mất, đáng thương nhìn Lãnh Tương.
"Tao nghe nói mày lại đi đóng phim mà, tiếng tăm đều lên khắp mặt báo."
Liễu Linh Xu không ngừng xoa xoa góc áo, bà ta lại nói: "Tao thấy hết rồi, làm sao ngay cả hai trăm vạn cũng không có chứ?"
Lãnh Tương nói: "Năm đó bà ký hợp đồng bán thân đó cho tôi, tôi có thể kiếm bao nhiêu tiền, trong lòng bà không rõ sao?"
Liễu Linh Xu u oán nhìn nàng: "Nếu tao không đưa mày vào đó, bây giờ mà có thể được thế này hả? Ở trong một căn nhà tốt như vậy, còn mẹ của mày thì sao? Tao vẫn phải sống dưới tầng hầm không thấy mặt trời, ngay cả một miếng thịt cũng không có ăn!"
Lãnh Tương nói: "Đều là ba tự chuốt lấy."
Liễu Linh Xu không nói.
Lãnh Tương cúi đầu nhìn bà ta, lại nói thêm: "Tôi có thể cho bà hai mươi vạn, bây giờ bà gọi điện cho ai kia, nói bà muốn ly hôn về nhà mẹ đẻ, từ nay về sau không còn quan hệ gì với ông ta."
Liễu Linh Xu kinh hoảng một lúc lâu, giống như là không nghe thấy Lãnh Tương đang nói gì.
Lãnh Tương lẳng lặng nhìn bà ta, đôi mắt đen nhánh như nước hồ, nhìn không thấy đáy.
Lãnh Tương lại nói: "Ít nhất nhà mẹ đẻ bà cũng xem như một chỗ dựa, bà cầm lấy hai mươi vạn lo cho người trong nhà, vậy là đủ rồi."
Liễu Linh Xu ngập ngừng nói: "Tao...!Tao không thể, tao không thể ly hôn...!tao không thể trở về..."
Lãnh Tương thu hồi ánh mắt.
Nàng đoán được.
Lãnh Tương đưa tay muốn đóng cửa: "Vậy tùy bà."
Liễu Linh Xu vội vàng chắn ở cửa, sợ cửa bị đóng lại, bà la to: "Tương Tương, một trăm vạn, chỉ một trăm vạn thôi, cầm tiền đi ngay, từ nay về sau mẹ không bao giờ đến quấy rầy con nữa!"
Lãnh Tương nói, "Bà cảm thấy tôi sẽ tin bà sao?"
Lãnh Tương xoa xoa mày.
Nàng thật sự mệt mỏi rồi.
Những năm nàng còn nổi tiếng, vì không muốn Liễu Linh Xu tìm được, nàng đã thay đổi chỗ ở vô số lần, nhưng mà mỗi lần đều bị Liễu Linh Xu tìm được.
Liễu Linh Xu giống như con chuột dưới cống ngầm, chỗ nào cũng vào được, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ tiêu diệt được tận gốc.
Lãnh Tương nói: "Một trăm vạn là không thể nào, bà mơ cũng đừng mơ tới."
Liễu Linh Xu trừng mắt nhìn nàng, bà ta nói: "Nếu mày không cho tao tiền, ngày mai tao sẽ đi tìm truyền thông, làm cho mày thân bại danh liệt!"
Lãnh Tương cười khẩy: "Tính hết rồi, chỉ dựa vào bà? Bà có thể tìm được cửa đài truyền hình sao? Tìm được rồi, bà dám vào không?"
Môi Liễu Linh Xu run run hai cái: "Tao có gì không dám? Không có tiền, có gì mà tao không dám?!"
Lãnh Tương thật sự không muốn tiếp tục dây dưa.
Liễu Linh Xu đứng ở cửa, rõ ràng gầy như que củi, ăn mặc rách nát, ngay cả trận gió cũng có thể thổi ngã, nhưng nàng không thể làm gì bà ta.
Nàng là một diễn viên, nàng thật sự vất vả lắm mới vươn lên từ đáy vực của dư luận, thái độ của dư luận đối với nàng vừa cải thiện, nếu Liễu Linh Xu đi ra ngoài, dùng thái độ yếu đuối khóc lóc kể lể hai câu, mặc kệ sự thật là thế nào, dư luận cũng sẽ ùn ùn kéo đến đè nàng.
Thậm chí sẽ khơi lại những chuyện cũ mà nàng đã chôn giấu nhiều năm trước.
Khó khăn lắm nàng mới có thể có hợp đồng đóng phim, có thể nhìn thấy một chút hi vọng.
Nàng không thể lại mất hết tất cả những thứ này.
Lãnh Tương nhìn Liễu Linh Xu, ngược lại nàng trở nên bình tĩnh, nàng nói: "Chính bản thân bà cũng biết, nếu bà thật sự đi tìm truyền thông, bà cũng sẽ không lấy được một phân tiền nào của tôi."
Liễu Linh Xu vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Lãnh Tương nói không hề sai.
Liễu Linh Xu thờ phì phò, môi run run: "Cho dù tao không lấy được đồng nào, tao cũng nhất định sẽ không cho mày sống tốt, cùng lắm là cá chết lưới rách!"
Lãnh Tương đột nhiên bước ra cửa.
Liễu Linh Xu nhìn nàng đi đến, bà ta sửng sốt một chút, vô thức lùi về sau mấy bước.
Lãnh Tương lại bước về trước, gần như đứng ngay trước mặt Liễu Linh Xu.
Liễu Linh Xu ngửi được mùi hương trên người Lãnh Tương.
Mùi thơm của phụ nữ, là nước hoa và sữa tắm, thản nhiên tao nhã, tinh tế vô cùng.
Gần như bà ta nhìn Lãnh Tương một cách thù hận, rồi lại nhịn không được mà lùi về sau, cho đến khi không thể lùi được nữa.
Liễu Linh Xu bước lên khoảng không, bà ta sợ hãi kêu lên.
Một loạt tiếng bịch bịch vang lên, bà ta lăn thẳng xuống cầu thang.
Bà ta ngã lăn trên đất, cổ tay vặn vẹo theo một tư thế bất thường, cuộn mình trên đất kêu rên, chật