Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình.
Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất.
Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bé gái vẫn không được nhiều người ưa chuộng ở nông thôn.
Bà đỡ đẻ không phải không biết, nhưng đây vẫn là đứa con đầu lòng, ở nông thôn, bởi vì cần sức lao động, thai đầu là nữ, còn có một suất đứa con thứ hai, chẳng qua cần cách tuổi của đứa con đầu lòng sáu năm là được.Bà đỡ đẻ lại nghĩ đến cái gì, cũng hiểu được nguyên nhân Nhiêu Xuân Cầm giận dữ như vậy, chỉ đành thở dài một hơi.Nguyên nhân không có gì khác, sản phụ trong phòng là một sản phụ cao tuổi, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, mới có thể sinh con gái, nếu như qua sáu năm nữa...!Không biết có thể sinh con hay không.Sản phụ cao tuổi vốn đã vô cùng nguy hiểm, sáng nay sản phụ lại trượt chân