Lần cuối cùng tiếp xúc là mấy năm trước chị dâu của cô ấy mãi mới có thai, sinh ra được một thằng nhóc mập mạp, Phan Mỹ Phượng nghe lời khuyên bảo của Châu Gia Bình xách trứng gà thịt vịt sữa bột đến bệnh viện.
Nhưng đến cửa phòng bệnh cũng không được vào.
Chị dâu cô ấy nói cô ấy là con gà không biết đẻ trứng, sau khi vào sẽ xung đột với vận may của chị ta, vì vậy nhận lấy đồ xong liền ra lệnh cho cô ấy lập tức quay về.
Vẫn là mẹ ruột của Phan Mỹ Phượng cảm thấy cô ấy đáng thương nên trộm bế cháu trai ra cho cô ấy ôm.
Trên trấn bọn họ có một tập tục, nếu như chị dâu nhà mẹ đẻ sinh con, người làm cô không được ôm cũng có nghĩa nhà mẹ đẻ muốn đuổi người con gái đã lấy chồng này ra khỏi cửa.
Phan Mỹ Phượng khóc lóc quay về, sau đó hai nhà hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Phan Mỹ Phượng không còn nhắc đến anh ruột lần nào nữa.
Bây giờ cô ấy lại chủ động nhắc đến anh ruột của mình, Châu Gia Bình vừa và cơm vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”Phan Mỹ Phượng gật đầu: “Anh em lúc ở nhà máy bị giá sắt đổ gãy chân, nhà máy vốn đang yên lành, ông chủ lại chạy mất khiến anh ấy phải đền tiền, cả gia sản đổ mất hết.
Bây giờ bọn họ đã bán nhà trong tỉnh thành về quê, mẹ em bảo em về nhà thăm.
”Cô ấy nói rất đơn giản nhưng có thể tưởng được mấy tháng nay, cái gia đình tự cho là giàu có của anh trai cô ấy đã xảy ra chuyện lớn đến nhường nào.
Nói về thăm thực ra là có ý muốn Phan Mỹ Phượng đưa tiền cho anh ta lúc anh ruột cô ấy khó khăn, nhưng lúc Phan Mỹ Phượng khó khăn sao không thấy nhà mẹ đẻ nhớ đến người con gái ruột như cô ấy nhỉ?Phan Mỹ Phượng hơi buồn bực, bướng bỉnh không chịu đi.
Châu Thiện nghe xong liền để ý.
Từ khi nương của cô