Vừa nghe tiếng tìm đến phòng Phan Mỹ Phượng ở bên trong, Châu Thiện liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng.
Bà Phan tức giận: “Cái đồ con gái như mày đúng là nuôi uổng tiền mà.
”Phan Mỹ Phượng cố nhịn sự tức giận, nghiến chặt răng, gằn từng chữ một: “Thiện Thiện là con gái con.
”Ném xong câu này, cô ấy nổi giận đùng đùng tông cửa xông ra, liếc mắt nhìn liền thấy Châu Thiện đang vin vào khe cửa, lập tức sững sờ, tiếp đó cơn giận càng sâu.
Cô ấy kéo tay Chu Thiện: “Thiện Thiện, chúng ta về nhà.
”Châu Thiện ngoan ngoãn gật đầu, lúc lần nữa quay đầu nhìn căn phòng của bà Phan, khóe miệng nhếch lên một cách khinh bỉ.
Hứ! Bà mới là đồ nuôi uổng tiền!Phan Mỹ Phượng bởi vì câu nói nuôi uổng tiền này của bà Phan mà trong lòng bực dọc đối với bà ta, đi luôn không ngoảnh đầu lại.
Hai mẹ con vô cùng uất ức, khó khăn lắm mới trở về huyện thành, sắc trời đã tối đen.
Thời buổi này hơi loạn lạc, Phan Mỹ Phượng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo Châu Thiện đến phố Lâu Cổ.
Vì để về nhà sớm một chút, Phan Mỹ Phượng cố tình vòng qua con đường gần.
Hai người rất nhanh đã đi tới một ngã tư, huyện La Hoa thời điểm này vẫn chưa có đèn giao thông, xe máy, máy kéo, xe tải lớn lẫn lộn với ô tô nhỏ lúc bấy giờ rất hiếm, đương nhiên người đi bộ và xe đạp vẫn nhiều hơn.
Ngã tư này là một mớ lộn xộn, kêu vang ầm ĩ.
Châu Thiện đột nhiên dừng bước, lặng im nhìn sang giữa hai hàng lông mày của Phan Mỹ Phượng.
Cánh mũi cô ấy tối om, trong ấn đường lúc này lờ mờ xuất hiện một đám khí đen, chiếm cứ giữa hai hàng lông mày như mực đậm.
Cái này lúc đến vẫn chưa có.
Trong lòng Châu Thiện thấy nghi ngờ, đưa mắt lần nữa nhìn sang ngã tư đường.
Lần này, cô bé mở tuệ nhãn ra để xem thử.
Tuệ nhãn trời sinh này là thứ tốt duy nhất trong thân xác này hiện giờ.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Châu Thiện không khỏi hít ngược một hơi lạnh.
Thời điểm