Châu Thiện chắn giữa đường chính, bọn họ liền không thể nào tiếp tục đưa tang được.Bầu không khí rất bối rối.Người mở đường phía trước là thầy phong thủy, ông ta thấy Châu Thiện không chịu đi, rõ ràng đã hơi tức giận, đang đợi phát tác.Một trong Bát Tiên khiêng quan tài phía sau lại ngập ngừng mở miệng: “Sao tôi lại nghe thấy trong quan tài hình như có chút tiếng động?”Anh ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc, sợ hãi nhìn sang cỗ quan tài lớn đen sì.
Bà lão đầu tiên sững sờ, sau đó mừng như điên, bà chỉ có một đứa cháu trai, ai biết được nỗi khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh của bà ấy.Bà ấy không quan tâm gì nữa: “Mở quan tài, tôi muốn mở quan tài.”Quan tài đã được đóng hai hàng đinh khóa hồn một cách chắc chắn, ngoại trừ Bát Tiên, không ai dám mở.Thầy phong thủy cũng không vui: “Bà lão, lời nói bậy bạ của trẻ con sao có thể tin? Nếu còn không đưa lệnh tôn đi nữa thì sẽ làm chậm trễ thời gian đầu thai đấy.”Bà lão lại có chút chần chừ.Sắc mặt Châu Thiện bình tĩnh, vẫn nói một cách thần bí: “Mí mắt dưới của bà trũng xuống, lệ đường có nốt ruồi, nơi này thuộc cung con cái, có thể thấy bà với con cái duyên mỏng.
Trong số mệnh bà được định có một trai một gái, nhưng đều là tướng chết yểu.
Con gái thiệt bởi thủy kiếp, con trai mất do hỏa kiếp.
Mệnh cách bà xấu vốn nên tuyệt tự, nhưng bà thích làm việc thiện, giúp người khốn khó, cho nên ông trời lại ban cho bà một mụn cháu trai.
Nếu chậm trễ thêm một giờ khắc nào, chút phúc báo này sẽ phải thu hồi mất.”Người trong thôn nghe thấy mấy lời này của cô bé đều kinh ngạc.
Đây chẳng phải thần sao? Bà lão có một trai một gái, con gái rơi xuống nước mất lúc năm tuổi, khó khăn lắm nuôi lớn được đứa con trai, con trai lại bị lửa thiêu chết lúc kết hôn ba tháng.
Vợ anh ta lúc đó vừa hay có thai, sinh