Editor: Con trym nhỏ xinh
______________
Cố Thanh Thanh có chút hối hận khi mang theo cô nhóc này, chạy thì chạy không nhanh, còn nhất định phải chạy cùng với Cố Thanh Thanh nữa chứ. Nếu như Cố Thanh Thanh không chờ bé, Lương Tiểu Oản cũng không ồn ào, chỉ liều mạng đưa chân nhỏ chạy về phía trước. Té ngã rất nhiều lần, Cố Thanh Thanh cũng hơi đau lòng, nên dừng lại đi đến.
Đúng là cô nhóc cố chấp.
Lương Tri Kiều cười cười đứng ở bên cạnh, cũng không có một tí đau lòng nào, ngược lại còn rất vui vẻ. Thân thể Lương Tiểu Oản quá kém, bây giờ lại chịu rèn luyện cũng quá tốt rồi.
Nhìn nhìn liền phát hiện khi Cố Thanh Thanh vận động quá xá là đẹp, Lương Tri Kiều nhìn rồi ngẩn người một lúc, như thế này cả đời thì cũng quá tốt rồi!
Bảo mẫu mới đến là một người phụ nữ trung niên, họ Tống, rất tốt bụng, đã trông hơn hai đứa trẻ bị tự kỷ. Hóa ra bảo mẫu là bác sĩ tâm lý, là người rất bận rộn, bây giờ tìm được bảo mẫu mới nên bà không qua nhà nữa. Lương Tri Kiều cũng không nói cho bà biết hàng xóm cạnh nhà mới là Cố Thanh Thanh, một fan thôi anh đã mệt rồi, thành hai thì…
“Chị Tống, bây giờ tôi phải đi làm, đợi khi nào Lương Tiểu Oản chạy xong thì chị dẫn con bé về nhà, coi thử con bé muốn ăn cái gì thì làm cái nấy cho con bé ăn. Buổi sáng phải chơi với con bé, đừng để con bé quấy rầy cô gái kia, nếu con bé một hai muốn đi theo cô ấy. Chị nói thế này, nếu con cứ quấn lấy Cố Thanh Thanh thì chị ấy sẽ không thích con!” Thấy chị Tống gật đầu, dặn dò một hồi mới chạy nhanh đi làm.
Thấy Lương Tiểu Oản mệt, Cố Thanh Thanh liền ngừng lại. Bảo mẫu đi qua dẫn bé đi, nhưng Lương Tiểu Oản lại chống cự rất mạnh mẽ.
“Tiểu Oản nghe lời, cùng dì Tống về nhà, dì Tống mang theo rất nhiều thứ thú vị cho con!” Bảo mẫu ôn nhu vỗ về bé.
Lương Tiểu Oản không để đến, vẫn muốn lao về phía Cố Thanh Thanh.
“Đứa bé ngoan phải nghe lời, nếu không Cố Thanh Thanh sẽ không để ý đến con nữa đâu!”
Lương Tiểu Oản ngừng giãy giụa, dì Tống cũng hơi đau lòng.
“Bây giờ Cố Thanh Thanh rất rất thích Tiểu Oản của chúng ta, chỉ cần Tiểu Oản ngoan ngoãn, chị ấy sẽ luôn thích con. Bây giờ nhà chị ấy ở bên cạnh con, có thể thấy được chị ấy thường xuyên, sau này ngày nào cũng sẽ chạy bộ với chị ấy!”
Lương Tiểu Oản thả lỏng đôi mày, cảm xúc thoạt nhìn đã đỡ hơn rồi.
Cố Thanh Thanh đứng cách đó không xa nhìn, không biết bảo mẫu đã nói gì, Lương Tiểu Oản im lặng bị dì ấy bế trở về. Cố Thanh Thanh thấy bé dù đang nằm trên vai bảo mẫu nhưng vẫn duỗi cổ nhìn về phía mình, cười cười vẫy tay, bé thấy vậy cũng học theo vẫy vẫy tay với Cố Thanh Thanh, khiến cho cô phải cười một trận.
Thầy cho cô nghỉ hai ngày, hôm nay là ngày cuối cùng. Buổi sáng Cố Thanh Thanh ở nhà đọc sách, sẵn tiện cân nhắc làm sao để kiếm tiền! Hồi trước có rất nhiều công ty giải trí, nhà báo và bên tạp chí tìm cô, cô đều cự tuyệt hết. Bản chất của việc này không giống với phát sóng trực tiếp, Cố Thanh Thanh không muốn gia nhập giới giải trí, nói chuyện với các “Fan nhí” trong phát sóng trực tiếp có thể khiến tâm tình cô thoải mái, hơn nữa cũng không chiếm dụng nhiều thời gian, nhưng khi vào giới giải trí thì không giống như thế. Huống hồ chi đây không là nghề mà cô yêu thích, nếu không cô đã cuốn gói về nhà từ lâu, chính sự quyến rũ của khoa học đã níu kéo cô lại.
Giữa trưa tự nấu cho mình một chén sủi cảo, tiền để đi ra quán ăn cũng không có….. Một bên ăn một bên thở dài, mỗi lần mẹ qua gặp cô đều phải trải qua những ngày tháng “Đói rách”!
Đến buổi chiều Cố Thanh Thanh liền đi đến Viện Khoa học Quốc gia, muốn thành lập một hạng mục, tuy rằng làm cái này không được nhiều tiền lắm, thậm chí còn có khả năng bị tiền mã hóa, nhưng ít ra có thể dập lửa sém lông mày.
Cố Thanh Thanh đi qua khoa Thiên văn của Viện Khoa học Quốc gia, xem thử gần đây có ai bận cái gì không.
“Tiểu Cố? Sao hôm nay con đã lên rồi vậy,” Tiến sĩ Trâu mỉm cười chào cô, đây là học sinh mà ông hài lòng nhất, nhìn đi, chăm chỉ đúng không.
“Dạ vâng thầy, con muốn lập một hạng mục.” Cố Thanh Thanh lễ phép trả lời.
“Không vội, mấy ngày trước con đã giúp sư huynh một tay, giúp em ấy có thêm nhiều điểm đánh giá. Sắp tới lúc đánh giá hiệu suất rồi, con nên tranh thủ ở lại Viện Khoa học Quốc gia đi, môi trường ở đây thích hợp để làm nghiên cứu. Chờ bên sư huynh của con kết thúc, con qua chỗ tiến sĩ Lưu đi, ông ấy đã nhờ thầy mượn con từ lâu rồi.” Tiến sĩ Trâu cười nói.
Không phải học sinh nào cũng đều được điều động nội bộ như Cố Thanh Thanh, năm nào cũng có một cuộc đánh giá, có rất nhiều trợ thủ như Phương Thụ chờ đợi cơ hội ở Viện Khoa học Quốc gia, ở lại cũng ít, cũng có nhiều người ở bên ngoài liều mạng muốn tiến vào. Chủ yếu là mua danh chuộc tiếng chứ không thành tâm làm nghiên cứu, bởi vì chỉ cần thành quả nhiều năm sẽ được tiến vào, cuối cùng thì trở nên ngoan cố và kiêu ngạo, điều này đã làm hỏng hết bầu không khí ở Viện Khoa học Quốc gia. Vì vậy, các viện sĩ vẫn luôn sẵn lòng vươn tay giúp đỡ cho các trợ thủ ưu tú trẻ tuổi này.
Cố Thanh Thanh gật gật đầu, sư huynh được lưu lại đương nhiên là cô vui dễ sợ luôn rồi, nhưng mà kế hoạch kiếm tiền của cô đành phải tạm hoãn lại thôi.
Về đến nhà, còn nửa túi sủi cảo đông lạnh ở trong tủ lạnh, trong ngân hàng còn nợ mấy ngàn tệ nữa, Cố Thanh Thanh trợn trắng mắt. Thật ra cô không biết cách kiếm tiền, thậm chí trước khi vào đại học cô cũng không hề biết khái niệm về giá trị đồng tiền giống y như mẹ, sau khi tự nuôi sống bản thân, mới biết được cái gì gọi được là một văn tiền sẽ làm khó anh hùng hảo hán.
Cố Thanh Thanh lục tìm Weibo, tìm thấy lời mời của Weibo chính thức có tên là “Hai ngày huyền diệu mộng mơ” từ hai ngày trước, xác nhận thời gian là hai ngày lại lần nữa, với lại cộng thêm thời gian đi đường là ba ngày, số tiền cho cô là 80 vạn, không làm việc vặt vãnh lúc hậu kỳ, xong thì nhận tiền, không cần tham gia vòng kết nối. Nhưng mà giá cả này phù hợp với một số người nổi tiếng khác, đối với cô lại có chút quý.
Cố Thanh Thanh kiểm tra thời gian bấm máy, một tuần sau lận, trong khoảng thời gian này cô nên ở lại Viện Khoa học Quốc gia đi, giúp cho sư huynh bớt bận nè, còn có thể ăn cơm ở căn tin nữa.
Nghĩ nghĩ như vậy xong cô trả lời lại ngay.
Bên Huyền diệu cũng không nghĩ tới việc Cố Thanh Thanh sẽ đồng ý, nhưng