Editor: Con trym nhỏ xinh
_______________
Ông chủ nghĩ về độ khó của các câu hỏi tự mình ra, gật đầu đồng ý.
Lâm Linh và những người khác đều không đồng ý cho lắm, nguyên nhân là bởi vì bọn họ không có tiền, nếu trả lời không được thì lấy tiền ở đâu mà trả đây? Những chuyện này đều được ghi hình lại, ai biết tổ tiết mục có phát ra ngoài không.
Cố Thanh Thanh chỉ đại một cái, mở ra,
“Bảng hiệu «Đại Bạch Di Phong» được treo ở đâu?(1)”
“Quán rượu”
“Tứ đại truyền thuyết dân gian?”
“Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Ngưu Lang Chức Nữ, Mạnh Khương Nữ ngàn dặm tìm phu, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử”
…………
Lúc câu hỏi thứ tám kết thúc, chủ quán không thể nhịn được nữa, sắc mặt không tốt, muốn nói lại thôi.
“Ông chủ, bọn cháu cũng không muốn làm khó gì ông, người nói cho cháu biết ở trên trấn còn có cửa hàng nào như vậy không, cháu sẽ không đoán nữa!” Cố Thanh Thanh cười ranh mãnh, khiến cho người khác không đành lòng tức giận cô khi nhìn vào khuôn mặt ấy.
“Được rồi, để tôi nói cho cô. Trong thị trấn này còn có một nhà nữa, đi đến ngã tư phía trước thì quẹo phải, tám món lưu niệm, tự cô chọn đi.”
“Hí hí, cảm ơn ông chủ! Chọn đi, em chọn ba món, mọi người chọn mấy món khác đi” Cố Thanh Thanh rất thích quà lưu niệm của địa phương này, rất rất thích luôn.
Mà bọn họ được chọn ngẫu nhiên năm món, cũng không quan tâm lắm đến mấy món quà lưu niệm này, nhưng quà lưu niệm này rất thú vị, chính là được tùy tiện chọn, Cố Thanh Thanh cũng thích.
“Tiểu Cố thật lợi hại, quả nhiên là học bá, đầu óc rất tốt!” Bàng Lệnh giơ ngón cái với cô.
Bọn Ninh Diệp cũng rất khâm phục, đặc biệt là Ninh Diệp. Đừng nhìn hắn bây giờ đẹp như vậy, nhưng thời còn đi học thành tích của hắn rất kém, vẫn luôn cảm thấy học bá là một nhân vật lợi hại, giờ lại có một học bá bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn.
“Hí hí, còn được, nếu mọi người không thích mấy cái quà lưu niệm như này thì cho em luôn đi!” Những người khác có thể mua được, còn Cố Thanh Thanh lại không có tiền, sau khi kết thúc quay tổ tiết mục mới gửi tiền vào thẻ của cô.
“Nhìn em kìa, đều cho em hết! Bọn tôi không cần” Từ trước đến nay, Lưu Minh Đào đều đối xử tốt với những người đẹp.
Ninh Diệp tiện tay ném quà lưu niệm qua bên cô, sau đó dẫn đầu đi qua sạp giải đố khác. Dọc đường Cố Thanh Thanh luôn đi theo sau, sau khi mấy người đằng trước đến nơi thì đồng loạt quay đầu lại nhìn cô.
Cố Thanh Thanh: …………
Nhận mệnh bước lên lặp lại quá trình vừa rồi, sau khi kiếm lời được mười món mới rời khỏi quầy hàng đó. . truyện teen hay
“Hzzz, cảm thấy như đang làm chuyện thiếu đạo đức vậy,” nói với đám người quay phim đang đi theo phía sau, “Khi nào trở về nhớ nhắc tổ tiết mục trả tiền nha, đây là chuyện thiếu đạo đức mà tôi làm” Cố Thanh Thanh lại thở dài.
Ninh Diệp quăng ánh mắt xem thường, đi qua chụp mạnh lên đầu cô, “Cô có bị ngốc không hả, làm sao mà tổ tiết mục làm hại bọn họ được, hơn nữa về sau tiết mục này được phát sóng, sẽ có rất nhiều người tới muốn tìm hai sạp hàng này, không khéo người ta còn quay lại tìm cô cảm ơn nữa đó.”
Cố Thanh Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, chút áy náy trong lòng nhẹ nhàng buông xuống.
Nếu lúc này có khán giả ở đây nhất định sẽ phun tào, khen với sờ đâu đâu mấu tiêu rồi?!
“Bây giờ nhóm chúng ta đã có 18 cái rồi, vượt mức tiêu chuẩn luôn!” Lâm Linh hoan hô, qua cọ cọ bên Ninh Diệp, “Đúng không!” Chớp chớp mắt nhìn Ninh Diệp, trong lòng nghĩ phía hậu kỳ nhất định sẽ xử lý cảnh này, lần này có cp với Ninh Diệp tham gia cùng là thứ mà bên chương trình tạp kỹ kỳ vọng nhất.
Ninh Diệp dùng ánh mắt như nhìn con ngu đối với cô ta, không nhịn được nói, “Mấy cái này cũng đâu phải cô thắng được, chỉ số thông minh cũng không có mà muốn vơ công vào mình”, nói xong rồi đi luôn.
Lâm Linh sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt cứng đờ giật giật, “Em, em chỉ đang, vui quá!” Điều chỉnh lại tâm tình, ngọt ngào cười với camera.
Bàng Lệnh cười giảng hòa, “Chúng ta vẫn nên đi tìm đi tìm cửa hàng đi, còn một cái chưa tìm được nữa đấy~”
“Đúng vậy, chúng ta vẫn đi dọc theo con đường này à?” Lưu Minh Đào nói tiếp.
“Đi thôi, đi thử xem sao” Ninh Diệp cũng lên tiếng.
Cố Thanh Thanh nện bước chân đi theo họ, lấy ra một cuốn sổ và một cây bút ký.
Đã đi một hồi lâu, trấn nhỏ này chỗ nào cũng như nhau, đi qua chỗ nào chỗ nấy cũng đều giống như chữ thập (十). Nếu như không có biển báo, nhất định bọn họ sẽ tự hỏi rằng liệu mình có phải đang ở trong mê cung không.
Hơn nữa đã hỏi rất nhiều chủ quán, họ đều nói không có bản đồ, xe cộ ở địa phương này rất ít, ven đường cũng không có bản đồ luôn. Vất vả lắm mới tìm được một tấm bản đồ ở cổng khu du lịch, nhưng lại bị đội ngũ chương trình che mất, còn mất nết mà viết thêm một câu: Đừng tìm bản đồ nữa, không có đâu!
“Vậy luôn! Đây mới gọi là thiếu đạo đức nè, đi qua đi lại này giờ cũng được tiếng rồi, bây giờ tôi cũng không biết mình đang ở cái nơi qq nào!” Lưu Minh Đào phun tào nói.
Ninh Diệp cũng lắc đầu, “Ở cái địa phương này mà không có bản đồ thì đúng là việc tìm kiếm rất khó!”
Cố Thanh Thanh còn đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ, “Úi, con đang làm gì vậy tiểu Cố?! Còn đang phân tích phương trình à, chẳng lẽ ở đây mà con cũng học được luôn?!” Bàng Lệnh khoa trương chỉ vào sổ Cố Thanh Thanh.
Những người khác quay đầu lại nhìn cô.
“Vậy luôn! Cô mà cũng có skill này luôn à?! Làm sao cô vẽ ra được vậy zợ?” Ninh Diệp sợ ngây người.
“Hồi nãy chúng ta đi từ cửa khách sạn ra, không tính thời gian giải câu đố, chỉ tính vận tốc thôi thì đại khái là chúng ta đã đi được 2,6 km. Đi trên đường tầm 600 sẽ có lối rẽ đầu tiên, rẽ phải, bên trái còn có con đường khác. Khi đi được 1,4km thì rẽ vào lần hai, rẽ vào bên trái rồi đi tiếp được tầm 700m, sau đó lại đi thẳng tiếp 500m. Diện tích khu vực thị trấn được viết ở bên ngoài khách sạn, nói cách khác chúng ta đã đi được một nửa thị trấn phía Tây Bắc rồi, bây giờ chúng ta về lại giao lộ đầu tiên thì có thể đi qua bên một nửa Tây Bắc còn lại. Tất nhiên, nếu đối xứng đi theo