Vẽ
Editor: Con trym nhỏ xinh
____________
Cố Thanh Thanh vẽ rất nghiêm túc, vị trí, tọa độ của từng ngôi sao đều được vẽ ra chính xác. Cô vẽ rất nhanh, nhưng bản đồ lại phức tạp, vẽ xong đã hơn 10 giờ rưỡi, số người xem lúc này chỉ còn có 300 vạn.
“Xong rồi, cho mọi người nhìn nè!” Bản đồ sao của Cố Thanh Thanh không phải loại vẽ hoa văn như ngày nay, chỉ chấm nối lại với nhau, bên cạnh còn ghi tên của chòm sao.
Tên của bạn: Nữ thần! Vẽ rất ư là tuyệt vời!
Mười vạn câu hỏi vì sao: Nữ thần thật lợi hại!
‘Ninh gia có vận’: Nữ thần tặng cho tui đi!
Mi gầy nên đừng nói chuyện: Cút! Chủ bá mà muốn đưa cũng chỉ đưa cho tui!
…….
Vượt mọi chông gai: Đừng cãi nhau, nữ thần mở Weibo rút thăm trúng thưởng đi!
Câm miệng cho bà: Lầu trên +1
Gọi tôi là cao phú soái: Lầu trên +2
…….
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của hội bà tám, Cố Thanh Thanh đã mở cuộc bốc thăm giữa các fan, rất nhanh đã có kết quả, là một võng hữu có tên “Hoàng tử hoa hồng nhỏ”, Cố Thanh Thanh gửi một tin nhắn cho võng hữu này, kêu cô ấy gửi địa chỉ cho cô.
Gâu độc thân: Vãi beep! Vận khí của tên này cao thiệt sự!
‘Ninh gia có vận’: Ra giá! Tôi mua
Khu Đông Dahe: Lầu trên +1
Who sợ who: Vận khí người nọ tốt quá! Một trên mấy trăm vạn người đó!
……..
Cả hội bà tám lại một phen hâm mộ với ghen tị.
Lương Tri Kiều vừa về tới nhà đã thấy con gái ôm ipad đứng chờ trước cửa, khuôn mặt đơ như gỗ.
“Có chuyện gì vậy? Tiểu Oản, sao con lại đứng trước cửa thế?” Bế con gái lên, dù đã nuôi dưỡng một năm rồi, nhưng vẫn gầy đến kinh ngạc.
“Muốn! Muốn!” Lương Tiểu Oản chỉ vào ipad, trên đó là Weibo của Cố Thanh Thanh.
Lương Tri Kiều cầm ipad lên, thấy các võng hữu còn đang bàn tán về chuyện rút thăm trúng thưởng.
“Là muốn bức tranh sao?” Chỉ vào ảnh chụp màn hình của võng hữu hỏi.
“Muốn!”
“Được! Ba ba sẽ mua lại cho con!”
“Hoàng tử hoa hồng nhỏ” là tên của nữ sinh Lưu Gia, cô cũng là fan của nữ thần. Nhưng gần đây mẹ của cô đang bị bệnh, chi phí phẫu thuật lên tới mười vạn, cả nhà cô đều ủ rũ, đã lâu rồi cô không xem nữ thần phát sóng trực tiếp.
Lúc này cô đang ở phòng bệnh, không biết điện thoại cô bị gì, đột nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn, nhìn lướt qua, thì ra cô trúng được một bức tranh của nữ thần! Ngay sau đó cũng có rất nhiều người muốn mua lại bức tranh ấy, có không ít người trong số đó ra giá không hề rẻ.
Cô bị một tin nhắn trong đó hấp dẫn,
Mười vạn, cũng có thể bàn lại, bức tranh này tôi nhất định phải mua.
Lưu Gia nắm chặt tay, tâm đặc biệt khẩn trương, nhanh nhắn lại,
Thật không?
Đối phương nhắn lại cũng rất nhanh
Thật, địa chỉ: Xxx
Sau đó cô nhận được một bao lì xì từ Weibo, mười vạn!
Lưu Gia kích động một trận, nhưng đột nhiên cảm thấy có lỗi. Cô…. đã tự mình bán tranh mà chưa có sự cho phép của nữ thần…. Nghiến chặt hàm răng, nữ thần, rất xin lỗi!
Sau khi gửi địa chỉ của mình cho Cố Thanh Thanh, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn đem mọi chuyện nói cho cô ấy nghe, rồi nhắm mắt chờ sự quyết định từ đối phương.
Nữ thần nhắn trả lời rất nhanh,
Không sao đâu, nếu cậu có nhu cầu thì có thể bán!
Rồi lại nhận thêm một bao lì xì, hai vạn, đến từ Cố Thanh Thanh, bên trên viết: Tiền không nhiều lắm, để mua thuốc bổ cho dì đi, chúc dì sớm khỏe mạnh!
Lưu Gia nắm chặt điện thoại khóc không thành tiếng!
Cố Thanh Thanh cũng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là cô có chút kinh ngạc khi có người lại chi ra tận mười vạn chỉ để mua một tấm bản đồ sao của mình, thật khó hiểu, nhưng nhân tình ấm lạnh, giúp được thì giúp một phen đi! Hai vạn cô đưa cho Hữu Gia là số tiền cuối cùng trong sổ tiết kiệm, khi phát sóng trực tiếp lại không muốn bọn họ tặng quà, xem ra mấy ngày này cô phải dành chút thời gian để làm thiết bị, rồi bán cho các công ty khoa học kĩ thuật để cải thiện chút tiền sinh hoạt, bằng không tiền thuê nhà sáu thánh cuối năm sẽ không giao được!
Cô không để ở trong lòng, không có nghĩa người khác không để trong lòng, một tuần sau, cô nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh. Là một cái thùng rất lớn, rất nặng. Vừa mới mở ra đã thấy tất cả đều là đặc sản cùng núi. Có quả óc chó, đậu phụng, thịt khô, còn có một số loại rau khô nữa, bên trong có một tờ giấy, trên đó viết:
Nữ thần, cảm ơn! Đều là thứ ba tôi tự làm, đừng ghét bỏ!
Lưu Gia
Cố Thanh Thanh cười cười, tìm thấy “Hoàng tử hoa hồng nhỏ”,
Đã nhận được! Cảm ơn, mình rất thích, nóng lòng muốn ăn lắm rồi!
Lưu Gia nhận được tin nhắn, cười, đôi mắt cô đã ẩm ướt.
“Ba mẹ! Cô ấy nói cô ấy rất thích!”
“Thích là được, thích là được, đây là một cô gái tốt, con phải nhớ tình người ta!” Ba cô mỉm cười dặn dò cô, mẹ của cô đã phẫu thuật thành công, cả gia đình tràn đầy hy vọng.
Cô sẽ không bao giờ quên cô gái đã mang lại hy vọng cho cô!
Chuyện tốt hôm nay lại nhiều, thầy Lý Chuyên cũng gọi điện thoại cho cô để thông báo chuyện kính viễn vọng đã tới nơi rồi! Cố Thanh Thanh mừng rỡ nhảy dựng lên, xách cặp chạy nhanh tới chỗ thầy dọn đồ.
Gọi một chiếc xe, kính viễn vọng này không nhỏ, mà còn nặng nữa. Miệng luôn nói cảm ơn thầy mới tung tăng xách đồ trở về, đàn anh bợ lên giúp cô. Đúng vậy! Cô đặc biệt nhờ sư huynh qua lắp đặt chung với cô.
“Thứ này đúng là nặng thiệt, không hổ là đồ mấy chục vạn, với cân nặng này, nếu bán phế liệu cũng nhận được không ít tiền~” Phương Thụ lau mồ hôi nói đùa.
“Cút cút cút, sao em lại có thể bán ẻm đi chứ? Đây chính là tục tưng của em đóa!” Cố Thanh Thanh hài lòng sờ tới sờ lui.
“Được! Tục tưng của em, hỏi nè, đặt ở chỗ nào?”
“Sư huynh đem ẻm lên ban công giúp em, đặt trên đường đánh dấu á~”
“Này? Em còn trang bị màn hình?”
“Đúng vậy, anh lắp lại trước đi, em còn