- Editor: BlackObs
"Nhanh cởi đi, kiểm hàng xong anh sẽ thả bạn em ra". Anh Hoa thấy Mục Tiểu Phàm rề rà nên thúc giục.
"Hà hà, đại ca, không ngờ em gái này ngực to vậy, chơi nhất định là sướng lắm". Một tên dáng người nhỏ thó đê tiện nói.
Mục Tiểu Phàm đưa mắt nhìn hắn, rõ ràng ánh mắt mang ý cười nhưng hắn lại thấy lạnh run.
Đương lúc tay Mục Tiểu Phàm chạm vào nút áo thứ ba thì cửa bị người bên ngoài đá văng.
"Thủ lĩnh, chúng ta tới rồi". Tôn Bình Lam kịp thời dẫn đám đệ tử tràn vào.
Mục Tiểu Phàm lập tức rút lại nụ cười trên mặt, thả tay xuống, giơ chân lên đạp một phát vào bụng anh Hoa. Thấy hắn bị đá bay văng ra ba mét hộc máu mồm, cô hài lòng nói với nhóm lão yêu: "Kế tiếp giao cho các ngươi". Nói xong cô vội chạy đến đỡ Hứa Hạ ngồi dậy.
"Học tỷ, chị có sao không? Vừa mới té có bị đau chỗ nào không?". Mục Tiểu Phàm gấp gáp kiểm tra thương tổn trên người Hứa Hạ.
"Em đã biết trước là các bạn sẽ đến phải không?". Hứa Hạ dựa vào sopha, chậm rãi nói.
Mục Tiểu Phàm hơi ngẩn ra rồi gật đầu nói: "Em vào đây trước, để Tôn Bình Lam ở ngoài thông báo cho nhóm lão yêu đến tiếp ứng".
"Đúng là chị làm chuyện thừa mất rồi". Hứa Hạ tự giễu.
"Học tỷ". Mục Tiểu Phàm vịn hai tay lên vai Hứa Hạ, nghiêm túc nói: "Học tỷ, cảm ơn chị giúp em kéo dài thời gian, không thì lúc này em đã...".
"Em không biết quý trọng bản thân sao?". Hứa Hạ lại thoáng kích động, ngước nhìn Mục Tiểu Phàm hỏi ra băn khoăn trong lòng.
"Gì cơ?!" Mục Tiểu Phàm chưa bắt kịp vấn đề, mờ mịt hỏi.
Hứa Hạ ổn định cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Lần sau không nên dùng chính em để hoán đổi với chị, chị sợ mình không đền đáp nổi".
"Không cần chị đền đáp cái gì, đây là em tự nguyện mà". Mục Tiểu Phàm nhanh chóng đính chính.
"Là vì thích chị..." Hứa Hạ nhìn thẳng cô, "Đúng không?".
Mục Tiểu Phàm muốn giả ngu nhưng tiếp xúc ánh mắt trầm tĩnh của đối phương, cô cắn môi quyết định nói luôn: "Phải, là vì em thích chị".
"Từ lúc nào?" Ngữ điệu Hứa Hạ bình thản, có điều bàn tay nàng lại đang siết chặt, phần nào cho thấy tâm trạng nàng hiện giờ cũng rất khẩn trương.
"Huh?" Mục Tiểu Phàm khá bất ngờ, cô cho rằng nữ thần sẽ lựa chọn im lặng để từ chối cô như cách nàng làm với những người khác, chứ không nghĩ đối phương lại hỏi mình, nhất thời gò má ửng đỏ, cô nhỏ giọng trả lời: "Sáu năm trước".
"Sao?" Hứa Hạ nhíu mày khó hiểu.
Mục Tiểu Phàm giật mình, biết vừa nói hớ, cô hắng giọng lặp lại: "Sáu mươi ngày trước". Dứt lời mặt càng đỏ hơn.
"Ừ". Hứa Hạ cúi đầu, khoé miệng nhếch lên cực kỳ nhẹ.
"Hai người tâm tình xong chưa? Chúng ta bên này đã dần bọn họ được hai trận rồi". Tôn Bình Lam đi tới nói.
"Hai trận là quá ít, phải là 180 trận mới hả giận". Mục Tiểu Phàm nói mà cũng không thèm quay đầu lại nhìn Tôn Bình Lam.
"What!" Tôn Bình Lam kêu lên.
Hứa Hạ nhè nhẹ mỉm cười, lão yêu cũng từ bên kia đi qua choàng vai Tôn Bình Lam nói: "Mục lão đại à đừng hở chút là sai Tiểu Lạt Tiêu nhà ta nữa đi, em ấy sứt mẻ gì là ta đau lòng lắm đó".
"Sẽ cố gắng". Mục Tiểu Phàm cười cười.
"Hai em ra ngoài trước được không?". Hứa Hạ dùng cơ thể chắn trước người Mục Tiểu Phàm che khuất đi cảnh xuân.
Động tác này làm Mục Tiểu Phàm nở nụ cười, cô gật đầu với Tôn Bình Lam và lão yêu. Lão yêu lệnh cho đệ tử lôi một đám 'thi thể' ra ngoài rồi kéo tay Tôn Bình Lam rời đi, lưu lại không gian riêng tư cho hai người.
"Giúp chị cởi dây trói đã". Hứa Hạ xoay người nói.
"Oh em quên mất".
Khi Hứa Hạ được trả tự do, nàng mím môi ngồi đối mặt với Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm bỗng thấy hồi hộp, không biết nữ thần sắp nói cái gì.
Nhưng không, Hứa Hạ chỉ im lặng vươn tay giúp Mục Tiểu Phàm cài lại hai nút áo còn để hở, ngón tay trong lúc vô ý chạm vào bầu ngực mịn màng, mí mắt nàng khẽ giật, Mục Tiểu Phàm thì trong người phảng phất như có lửa nóng sắp sửa thiêu đốt trái tim cô.
"Học tỷ, tự em cài được mà". Nói xong Mục Tiểu Phàm hận không thể tát mình một cái, vất vả lắm mới được gần gũi thân mật với nữ thần như vậy, giả vờ e ngại rụt rè cái gì chứ! Cả đời độc thân cũng vừa lắm!
"Được rồi". Hứa Hạ thả tay xuống.
"Học tỷ". Mục Tiểu Phàm hấp tấp nắm tay Hứa Hạ, chính thức tỏ tình, "Học tỷ, em thích chị".
"Ừ". Hứa Hạ thản nhiên đứng lên, nắm tay cô đi ra cửa phòng.
Mục Tiểu Phàm: "..." Sao học tỷ bình tĩnh quá vậy?!
Mục Tiểu Phàm hoài nghi mình bày tỏ không được rõ ràng, cho nên cô lấy hết can đảm lặp lại lần nữa, "Học tỷ, em thật lòng rất thích chị".
"Chẳng lẽ em còn muốn giả bộ thích chị à?". Hứa Hạ liếc mắt hỏi.
Mục Tiểu Phàm nghẹn lời, không dám tiếp tục nói linh tinh mà chỉ dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn nữ thần, thầm nghĩ phương thức thổ lộ này chắc sẽ không bị nàng bắt bẻ nữa.
"Đã biết". Hứa Hạ nói xong, kéo tay cô đi tiếp ra ngoài.
Mục Tiểu Phàm: "..." Học tỷ thật là một con người lạnh nhạt!!! ????
Hai người xuống đến tầng dưới. Tôn Bình Lam chạy tới báo cáo, "Thủ lĩnh, gã đó thì ra là anh họ của Dương Dao Dao".
"Tại sao lại là cô ta nữa vậy?". Mục Tiểu Phàm cau mày, dùng chân đá cái gã đang nằm bất tỉnh trong góc tường, lạnh giọng: "Báo cảnh sát đi". Cô quét mắt đánh giá quán bar đèn đuốc mờ ảo này, "Có lẽ ở đây cũng không kinh doanh đàng hoàng đâu". Có sáu năm kinh nghiệm cảnh sát nên cô hiểu rõ những nơi thế này hoạt động ra sao.
Đi được mấy bước, Hứa Hạ cởi áo khoác trên người nhường cho Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm vui mừng mặc vào áo khoác có hơi ấm nữ thần, vừa ngẩng đầu thấy học tỷ mặc tank top lộ ra cánh tay thon dài, dáng người không chê vào đâu được, cô không chút tiền đồ nuốt xuống một ngụm, thấy học tỷ nhìn mình, gò má cô lại nóng phừng phừng.
"Đi thôi". Hứa Hạ vẫn nắm tay Mục Tiểu Phàm, đến khi nàng chui vào taxi mới buông ra.
Nhìn bàn tay trống trải, Mục Tiểu Phàm vô thức bĩu môi, vừa vặn bị Hứa Hạ trông thấy. Mục Tiểu Phàm theo nàng ngồi vào xe, thắc mắc hỏi: "Học tỷ, sao chị lại bị anh họ Dương Dao Dao bắt tới đây vậy?".
Hứa Hạ hết sức tự nhiên nắm lại tay Mục
Tiểu Phàm, giải thích: "Cách đây không lâu Dương Dao Dao có dắt chị đi dự tiệc sinh nhật anh họ cậu ấy, quen biết từ lúc đó, có chút chuyện nên phải để số điện thoại cho hắn". Nói đến đây, Hứa Hạ mím môi.
"Sao cái gì cũng dính đến chị ta hết vậy". Mục Tiểu Phàm bực bội thốt lên.
"Chuyện này không liên quan gì cậu ấy đâu". Hứa Hạ nói tiếp: "Lúc đó Dương Dao Dao cũng vì muốn giúp chị tìm việc làm thêm nên mới giới thiệu chị với anh họ cậu ấy".
"Anh họ của chị ta đúng là cặn bã!" Mục Tiểu Phàm tức giận nói, nghĩ đến lúc nãy chỉ đá hắn ọc ra xíu máu đúng là chưa đủ, hẳn là nên đá cho hắn phun ra một chậu máu.
Ánh mắt Hứa Hạ chuyển xuống áo ngủ nhăn nhúm của Mục Tiểu Phàm, nàng siết tay cô, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em".
Mục Tiểu Phàm theo tầm mắt nàng cũng nhìn xuống áo ngủ của mình, cười cười: "Học tỷ, chị không cần cảm ơn em mãi, chị như vậy làm em thấy tụi mình rất là xa lạ". Nói xong còn thân thiết dựa sát vào người học tỷ.
"Ừ, vậy sau này chị không nói cảm ơn nữa". Hứa Hạ cũng không ý kiến với hành động thân mật này, chỉ cong miệng cười.
"Hai cô là tình nhân à?". Bác tài từ kính chiếu hậu nhìn hai người, nhiều chuyện nói: "Có phải mới cãi nhau hay không? Aida, người ta nói đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hoà, thật lòng yêu nhau thì cuối cùng cũng về bên nhau".
"Dạ tụi con không có cãi nhau, hơn nữa con sẽ không chọc chị ấy giận đâu, cũng không cãi lời chị ấy". Lúc nói câu này Mục Tiểu Phàm trộm nhìn Hứa Hạ, thấy nét mặt đối phương vẫn bình thường khiến cô có chút hụt hẫng.
Sau khi hai người xuống xe, Hứa Hạ mới từ tốn nói, "Hôm nay chị rất là giận".
Một câu phát ra không đầu không đuôi khiến Mục Tiểu Phàm chưa kịp hiểu, rồi lập tức nghĩ đến lời mình vừa nói trên xe, cô vội vàng đuổi theo, "Học tỷ, lần sau em sẽ không vậy nữa, em nhất định nghe lời chị nói, chị kêu em đi hướng đông em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây". Được thế mới lạ, nếu chuyện hôm nay xảy ra lần nữa, cô chắc chắn cũng sẽ làm y như vậy.
Hứa Hạ gật đầu một cái, coi như tạm thời tin tưởng đồ ngốc này.
Mục Tiểu Phàm mặt mày rạng ngời đi theo Hứa Hạ, thỉnh thoảng còn nói mấy lời trêu chọc nàng...
------------
"Tiểu Phàm, cuối tuần này là thi đó, cậu học ôn tới đâu rồi?". Bạch Xảo từ trên giường ló xuống hỏi.
Mục Tiểu Phàm đang nằm mơ mộng trên giường tức khắc bật người dậy, ngơ ngác hỏi: "Sắp thi hả?".
"Ừ, làm gì dạo này như người mộng du vậy". Bạch xảo nói xong rút đầu về.
Đây chẳng những là mộng du mà còn là mộng đẹp a.. Mục Tiểu Phàm vỗ vỗ đầu, thoát ly ảo cảnh, đi vào hiện thực.
Kỳ thi đến, Mục Tiểu Phàm định ra hạng mức cho mình là top 10 toàn trường*, cái này thật sự phải xem lúc vào phòng thi cô sẽ phát huy thế nào.
Hai ngày sau cô đăng nhập vào trang web trường. Mục Tiểu Phàm dò tìm trên bảng kết quả, khi thấy tên mình vừa khéo treo ở hạng mười, cô không kiềm được vui sướng nhảy cẫng lên.
"Mục Tiểu Phàm này không ra tay thì thôi, vừa