- Editor: BlackObs
Ngày kế tiếp, Mục Tiểu Phàm dậy rất sớm vì hôm qua có hẹn đến nhà Tống Phi Hàng chơi.
"Anh Hàng".
"Em đến rồi à?". Tống Phi Hàng xoa đầu cô nói: "Vào đi".
"Dạ". Mục Tiểu Phàm vui vẻ đi vào.
Nhà Tống Phi Hàng có rất nhiều sách, Mục Tiểu Phàm lượn qua lượn lại trước cái kệ to, nghĩ muốn mang mấy quyển về cho học tỷ đọc.
"Em muốn ăn gì không?". Tống Phi Hàng đặt sữa tươi lên bàn.
"Dạ ăn". Mục Tiểu Phàm cũng không quay đầu lại, ánh mắt như trước lưu luyến dán ở kệ sách.
Vài phút sau, Tống Phi Hàng mang hoa quả và bánh mì ra, gọi Mục Tiểu Phàm đến ăn.
"Em cảm ơn". Mục Tiểu Phàm uống sữa ăn bánh mì, tươi cười nói.
"Em ăn từ từ thôi". Tống Phi Hàng đẩy trái cây tới trước mặt cô, "Ăn thêm trái cây nè".
"Dạ".
Ăn sáng xong, Mục Tiểu Phàm hỏi: "Anh Hàng, em có thể mượn mấy cuốn sách mang về được không?".
"Được chứ". Tống Phi Hàng gật đầu.
"Tốt quá, cảm ơn anh Hàng". Mục Tiểu Phàm cảm ơn xong liền vọt tới kệ sách.
Tống Phi Hàng mỉm cười lắc đầu.
Thế là cả buổi sáng Mục Tiểu Phàm đều quanh quẩn trước kệ sách, qua hồi lâu trước mặt cô đã chất đống khoảng hơn mười quyển, vậy mà cô vẫn chưa hài lòng vẫn tiếp tục chọn.
"Nhiều vậy em đọc hết không đó?". Tống Phi Hàng đi tới hỏi.
Mục Tiểu Phàm cười nói: "Thật ra không phải em đọc đâu". Ánh mắt quét trúng một quyển sách hợp ý liền nhanh tay rút xuống.
"Em không đọc?" Tống Phi Hàng ngạc nhiên hỏi: "Vậy thì ai?".
"Cho học tỷ của em". Rốt cuộc Mục Tiểu Phàm cũng ngừng chọn, nhìn 13 quyển sách trước mặt hài lòng nói: "Nhiều vậy chắc đủ xem rồi".
"Học tỷ?" Tống Phi Hàng thắc mắc hỏi lại.
"Đúng vậy". Nói đến nữ thần của mình, biểu tình Mục Tiểu Phàm nháy mắt thay đổi, vẻ mặt si ngốc hẳn ra, "Học tỷ của em là học bá đó nha, đứng nhất toàn trường, lợi hại hay không?".
"Lợi hại a". Thấy dáng vẻ Mục Tiểu Phàm, ý cười trong mắt Tống Phi Hàng càng sâu hơn, xoa đầu cô cưng chìu hỏi: "Yêu nhau huh?".
"Không có". Mục Tiểu Phàm đỏ mặt, ngượng ngùng liếc nhìn Tống Phi Hàng sau đó cụp mắt xuống, lí nhí nói: "Em thích chị ấy, thậm chí đã tỏ tình luôn rồi nhưng học tỷ vẫn không đáp lại em". Nói đến đây, tâm tình Mục Tiểu Phàm giảm sút hẳn.
"Học tỷ không thích Tiểu Phàm chúng ta sao?" Tống Phi Hàng nhíu mày.
"Không phải không thích, nhưng nói thích thì cũng không, em cũng không biết là cái gì". Mục Tiểu Phàm ngồi trên ghế, tay chống cằm nói.
"Nói rõ đi vậy là làm sao?". Tống Phi Hàng ngồi xuống đối diện.
"Chính là học tỷ đối xử với em không giống những người khác". Mục Tiểu Phàm hồi tưởng nói: "Người mà chị ấy nói chuyện nhiều nhất mỗi ngày là em, hơn nữa thời gian ở cùng em cũng là nhiều nhất". Suy nghĩ lại, Mục Tiểu Phàm cảm thấy hình như đúng là học tỷ đối xử với cô rất khác biệt mọi người.
"Không phải toàn do em quấn quít người ta đó chứ?". Khoé miệng Tống Phi Hàng cong lên, trêu chọc Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm còn đang vui vẻ nghĩ mình được học tỷ đối xử đặc biệt: "...".
"Anh Hàng....Làm sao anh biết?" Mục Tiểu Phàm gục xuống bàn ủ rũ.
"Hồi bé em chuyên gia quấn lấy anh, mấy bạn nhỏ khác chạy tới muốn chơi chung với anh là em liền đuổi đánh người ta, anh nói có đúng không?" Tống Phi Hàng nói xong bật cười.
Gò má Mục Tiểu Phàm đỏ bừng, cô úp mặt vào lòng bàn tay rầu rĩ nói: "Người đó không phải em, nhất định không phải em".
"Được rồi". Tống Phi Hàng an ủi: "Em có thể hỏi xem học tỷ có ghét bị em quấn quít không. Nếu như không ghét, vậy thì tỷ lệ học tỷ thích em tăng cao rồi".
"Thật sao? !" Mục Tiểu Phàm như bừng tỉnh.
Tống Phi Hàng bất đắc dĩ cười nói: "Em còn chưa hỏi người ta, đừng có cao hứng sớm như vậy".
Mục Tiểu Phàm lại nằm úp mặt xuống, bĩu môi nói: "Anh Hàng à, em phải công nhận anh thật biết cách chọt trúng tim đen người khác".
"Phải không, học đệ nói anh còn kém lắm". Tống Phi Hàng nhắc đến học đệ của mình, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười hạnh phúc mà chính bản thân cũng không biết.
Mục Tiểu Phàm nheo mắt lại chất vấn, "Anh Hàng, học đệ này là ai? Thẳng thắn sẽ khoan hồng chống cự sẽ nghiêm trị".
"Thì là học đệ chứ là ai". Tống Phi Hàng đứng lên đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Chút nữa chúng ta ra ngoài ăn hải sản".
"Hay quá, em thích ăn hải sản nhất". Mục Tiểu Phàm hứng khởi gật đầu, lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, lớn tiếng nói: "Anh Hàng, công lực đánh trống lãng của anh cũng tăng luôn đó nha".
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng cười sang sảng của Tống Phi Hàng.
Sau đó hai người cùng đến một nhà hàng hải sản nổi tiếng, ở đây chia nhiều gian phòng nhỏ cho khách, không gian rất riêng tư.
"Tống tiên sinh, ngài đặt phòng số sáu, chúng tôi đã chuẩn bị tốt, mời ngài đi qua bên này". Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
"Vâng". Tống Phi Hàng cũng mỉm cười gật đầu, lôi kéo Mục Tiểu Phàm ở phía sau hết nhìn đông tới nhìn tây đi đến gian số sáu.
"Anh Hàng, không ngờ nơi này sửa sang lại xong đẹp lên nhiều a". Mục Tiểu Phàm khen ngợi.
Tống Phi Hàng kéo ghế ra nói: "Nếu thích thì lần sau anh dẫn em tới nữa".
"Dạ". Mục Tiểu Phàm vui vẻ trả lời.
Đồ ăn được mang lên dần dần, Mục Tiểu Phàm không kịp chờ đợi bắt đầu ăn ngon lành.
Đang ăn Mục Tiểu Phàm muốn đi vệ sinh, cô lấy khăn giấy lau tay đứng lên nói: "Anh Hàng, em đi nhà vệ sinh một chút".
"Đi đi". Tống Phi Hàng nói.
Lúc Mục Tiểu Phàm vừa rời khỏi phòng, điện thoại di động cô đặt trên bàn vang lên.
Tống Phi Hàng liếc nhìn màn hình, thấy tên người gọi liền dùng khăn giấy lau tay nghe máy, "Alo, xin chào".
"...Xin hỏi ai vậy?". Hứa Hạ sửng sốt, nàng vốn định hỏi Mục Tiểu Phàm mấy giờ về tới, không nghĩ rằng nghe được một giọng nam.
"À, anh là bạn Tiểu Phàm, em là học tỷ của Tiểu Phàm phải không?". Tống Phi Hàng nở nụ cười, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
"Dạ vâng, xin hỏi Mục Tiểu Phàm có ở đó không ạ?". Hứa Hạ mân môi hỏi.
"Tiểu Phàm hả, em ấy vừa đi vệ sinh, hồi nữa trở lại". Nói đến đây, Tống Phi Hàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiểu Phàm nhà anh ở trường nhờ có học tỷ quan tâm, bình thường em ấy luôn vứt đồ bừa bãi, chắc là làm phiền học tỷ nhiều lắm".
Bàn tay Hứa Hạ siết chặt lại, giọng vẫn bình thản: "Dạ không".
"Vậy thì tốt rồi, trước đây anh ở bên cạnh còn có thể chăm lo bảo vệ em ấy. Hiện tại lên đại học, anh cũng không tiện chiếu cố, chỉ có thể làm phiền học tỷ quan tâm săn sóc em ấy nhiều hơn". Nói xong câu đó, Tống Phi Hàng không hiểu sao thấy rất vui vẻ.
"Vâng". Hứa Hạ trầm giọng đáp.
"Tống tiên sinh, bạn gái ngài thật xinh đẹp!" Đúng lúc nhân viên phục vụ đem món ăn lên nhiệt tình khen.
"Cảm ơn". Tống Phi Hàng mỉm cười gật đầu với nhân viên, nói với Hứa Hạ: "Có dịp gặp học tỷ sau, cảm ơn học tỷ lần nữa nhé".
"Dạ không cần cảm ơn. Chào anh". Hứa Hạ cúp điện thoại, ngồi trên băng ghế xuất thần.
Mục Tiểu Phàm trở lại, Tống Phi Hàng đã trả điện thoại về vị trí cũ. Kế tiếp hai người ăn uống cười nói, bữa ăn vô cùng hài hoà.
Buổi chiều Mục Tiểu Phàm bỏ mười mấy cuốn sách vào túi hành lý ra xe trở về trường. Khoảng chừng năm giờ chiều, cô về đến trường học.
Đã gần hai ngày không thấy học tỷ, cô hối hả chạy nhanh về ký túc xá, vừa mở cửa liền hô to một câu, "Học tỷ, em về rồi này!".
"Làm tôi sợ muốn