- Editor: BlackObs
Cuối cùng dĩ nhiên là Mục Tiểu Phàm đánh ba bạn nằm bẹp dưới đất.
Đám đông chuẩn bị xem kịch vui được một trận xuýt xoa, thậm chí có người tính nhảy ra tranh cao thấp cùng Mục Tiểu Phàm.
"Không phải là tôi không muốn thủ hạ lưu tình chẳng qua nếu tôi cứ đánh chơi chơi thì chắc là mấy người cũng không phục đâu". Mục Tiểu Phàm có ý tốt vừa nói vừa vươn tay ra.
Nữ sinh bị đánh hất tay cô: "Ai mượn ngươi giả bộ tốt bụng".
Mục Tiểu Phàm ung dung xoay người bỏ đi, phất tay nói: "Lần sau còn muốn thi đấu thì cứ đến tìm tôi, tôi tiếp hết".
Ba nữ sinh nằm dưới đất nhìn nhau bối rối, khi ngẩng đầu nhận ra đám người xung quanh đang nhìn mình, họ vội vã đứng dậy bỏ đi.
"Cô ơi, có cần xuống dưới giải tán bọn họ không?". Nữ sinh tóc ngắn hỏi nhỏ.
Quan sát một màn xảy ra dưới sân trường, người phụ nữ mặc quân trang xua tay: "Học sinh mâu thuẫn xảy ra náo loạn nhỏ là chuyện thường thôi, không cần thiết". Nói xong nàng cất bước rời đi, trong đầu đều là hình ảnh nữ sinh mang gương mặt thuần khiết cùng động tác quyết đoán ban nãy, khóe miệng nàng bất giác cong lên.
"Ui, sao mấy con bé này mạnh vậy không biết". Mục Tiểu Phàm xoa cánh tay hơi ê ẩm, đúng lúc hai người kia trở về mở cửa phòng, cô tức thời thu hồi biểu cảm, bắt đầu dọn tập sách trên bàn.
"Hừ!" Nữ sinh tóc ngắn liếc cô.
Chậc, ứng phó với người kiểu này thì mình rất lành nghề! Cô lập tức đáp trả đối phương bằng một nụ cười tươi rói.
Nữ sinh tóc ngắn nghẹn lời, hất mặt sang một bên không thèm để ý tới cô.
Thật là dễ thương!
Mục Tiểu Phàm mỉm cười hài lòng ngồi trước bàn học, giở tài liệu mới nhận được ra xem.
"Nói các cậu nghe một tin tốt!" Lúc này người còn lại từ bên ngoài xông vào, thấy Mục Tiểu Phàm ngồi trước bàn, cô ta cũng hừ một tiếng rồi nhào tới hai cô bạn kia bắt đầu kề tai xầm xì.
Mục Tiểu Phàm nhướng mày vểnh tai nghe trộm.
"Nghe nói cô Hạ sẽ huấn luyện chúng ta một tháng".
"Thật hả? Cô ấy là đại mỹ nhân đó nha". Nữ sinh tóc ngắn nói với ánh mắt mơ màng.
"Thật đó, tớ vừa nghe lén được ở cửa phòng làm việc".
"Trời ơi vậy thì hạnh phúc quá, Hạ mỹ nữ sẽ huấn luyện chúng ta". Nữ sinh tóc ngắn không giấu được vẻ si mê.
Mục Tiểu Phàm lắc đầu tiếp tục lật xem sách, bỗng nhiên sực nghĩ tới điều gì đó, cô ngừng tay trợn mắt há mồm quay qua hỏi: "Huấn luyện viên Hạ mà mấy người đang nói tới là thiếu uý Hạ Tinh đó hả??".
"Đúng rồi". Nữ sinh lanh mồm trả lời, nhưng ý thức ra người hỏi là Mục Tiểu Phàm, cô ta liền ngậm miệng.
Mục Tiểu Phàm ôm đầu, khóc không ra nước mắt, nhớ về hồi ức thê thảm của mình.
Đời trước lúc chuyển đến trường cảnh sát, cô vẫn giữ nguyên đầu gà tây, bị Hạ ma đầu thấy, Hạ ma đầu liền bắt cô chấn chỉnh ngoại hình nhưng cô không nghe, thế là ngày hôm sau Hạ ma đầu trực tiếp cầm kéo xởn tóc cô, chỉ chừa lại 2 cm tóc đỏ.
Xấu không chịu được, Mục Tiểu Phàm đành ra hiệu tóc cạo trọc, qua mấy tháng tóc mới dài ra nhìn thuận mắt được một chút.
Hình ảnh ấy tạo thành bóng ma trong lòng cô đến tận bây giờ...Nhưng cô không thể quay về bên cạnh học tỷ, bỏ ngành cảnh sát được ????.
Bất kể thế nào, cô vẫn phải đối mặt với nữ ma đầu như trước.
Để ẩn thân, cô nghiêm túc làm theo quy tắc, cột tóc đuôi ngựa, mặc cảnh phục đến địa điểm chỉ định xếp hàng. Có điều cô không biết rằng dáng vẻ hiện giờ của cô càng khiến người ta thêm chói mắt.
Bộ ngực cao ngất vòng eo nhỏ nhắn hai chân thon dài, vóc người bốc lửa gương mặt ngược lại thanh thuần khiến cô dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người, có kẻ thậm chí âm thầm nuốt nước miếng.
Hạ Tinh từ xa đã thấy Mục Tiểu Phàm nổi bật trong đám người. Nàng nheo mắt đánh giá sau đó thẳng lưng đi tới.
Các sinh viên nghe huấn luyện viên tới lập tức đứng ngay hàng thẳng lối, khi khuôn mặt nghiêm khắc của huấn luyện viên Hạ xuất hiện trước mắt, ai nấy đều hoa cả mắt.
Hạ Tinh khác với Mục Tiểu Phàm, nàng mang khí chất của phụ nữ trưởng thành, khiến người ta khao khát muốn chinh phục, còn Mục Tiểu Phàm lại mang cho người ta cảm giác thương hoa tiếc ngọc. Đáng tiếc dù có thương cỡ nào thì cô vẫn là học sinh đến từ trường kẻ thù.
Kế tiếp tất cả xếp hàng chạy bộ.
Hạ Tinh chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Học sinh hàng thứ ba tay trái bước ra khỏi hàng".
Mục Tiểu Phàm thuần thục đạp bước xoay người đi về phía trước.
Nữ ma đầu sao lại gọi mình ra chứ? Mình có làm lỗi gì đâu!! Mục Tiểu Phàm khóc trong lòng.
"Em dẫn nhóm chạy hai vòng quanh sân, chạy xong thì đến gặp tôi".
"Dạ!" Mục Tiểu Phàm thẳng người nhận lệnh, cố gắng không làm sai thủ tục nào, không cho nữ ma đầu bắt lỗi.
Chạy khắp thao trường và làm qua các bài tập huấn, một ngày nhanh chóng trôi qua, Mục Tiểu Phàm có chút mệt mỏi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm vì nữ ma đầu không có tìm cô, thiệt không hiểu vì sao lại để cô dẫn đầu nhóm nữa.
Ăn xong cơm tối là giờ tự học, lớp tự học rất yên tĩnh, ai cũng xem sách của mình, riêng Mục Tiểu Phàm thì lén chơi điện thoại di động dưới hộc bàn.
—— học tỷ, em rất nhớ chị!
—— ừ.
—— học tỷ, chị không nhớ em ha?
—— nhớ.
Mục Tiểu Phàm nhoẻn miệng cười, vui vẻ gửi tiếp tin nhắn.
—— học tỷ, đêm nay tụi mình lén ra hẹn hò được không?
Dùng hai chữ hẹn hò thật là kích thích, tim Mục Tiểu Phàm không ngừng đập bùm bùm.
—— ừ.
Kế tiếp cô trao đổi thời gian địa điểm rồi cất điện thoại vào.
Đến tám giờ Mục Tiểu Phàm là người chạy ra khỏi lớp đầu tiên. Cô